Đến biệt thự Bạch gia, cô nhìn thấy trong sân đã đỗ vài chiếc xe. Bạch Gia Thi đoán là người trong nhà đều đã về hết rồi.
Vừa đúng lúc quản gia đi ra nhìn thấy Bạch Gia Thi rõ ràng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, sau đó là trên khuôn mặt nếp nhăn xuất hiện ý cười vui vẻ, chạy lại đón cô.
"Tiểu thư, cháu về sao không báo trước."
Cô nhìn quản gia đi tới, quản gia là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt hiền từ, vẻ ngoài chỉnh chu quần áo tươm tấp, ánh mắt nhìn cô giống như một người cha đang nhìn con gái, cực kì thân thiết.
Không biết nguyên chủ quan hệ đối với vị quản gia này ra sao. Nhưng nhìn thái độ vui vẻ như vậy chắc là cũng không tệ, Bạch Gia Thi cười đáp:
"Cháu nhớ mọi người nên mới về thăm."
Bạch Gia Thi quan sát nét mặt quản gia, thấy ông ấy hốc mắt đột nhiên đỏ, nước mắt cũng thi nhau rơi xuống.
Bạch Gia Thi hơi hoảng, trước giờ cô chưa từng dỗ người lớn, cái này phải làm sao mới phải. Lúc Bạch Gia Thi đang hoang mang thì từ trong nhà đột nhiên có tiếng chửi nhau, nhưng lại mang không khí ấm áp chứ không hề tiêu cực.
"Này, này chị khóc cái gì chứ?" Bạch Hứa Thiên khó chịu hỏi.
"Huhu, Thành ca ca của mình...ai không bị tai nạn lại cứ phải là thành ca ca của mình cơ chứ?"
Bạch Hứa Thiên nhìn cô chị họ của mình khóc bù lu bù loa khó chịu vò đầu, ánh mắt ghét bỏ nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-xuyen-khong-roi/2548069/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.