"Chị?" Bạch Hứa Thiên kinh ngạc gọi một tiếng không chắc chắn.
Bạch Gia Thi từ trong hồi tưởng dần định thần lại, quay đầu nhìn Bạch Hứa Thiên.
Bạch Hứa Thiên dáng người cao gầy, làn da hơi rám nắng vì trưa nào cũng thường xuyên đem bóng ra ngoài chơi. Khuôn mặt trông cáu kỉnh, đầu tóc hơi rối, điển hình của mấy cậu thiếu niên đang trong độ tuổi ngỗ nghịch, nhưng lại cực kì đẹp trai.
Cô mỉm cười đáp: "Ừ."
Chỉ thấy cậu thiếu niên một giây trước còn cáu kỉnh, một giây sau đã chạy lại lao về phía cô, đôi tay thon dài ôm chầm lấy Bạch Gia Thi.
"Chị...em còn tưởng cả đời này chị sẽ không bao giờ quay về nữa." Giọng nói cậu run rẩy.
Cô vỗ lưng Bạch Hứa Thiên an ủi, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, là tại chị không quay về sớm hơn."
Bạch Hứa Thiên lắc đầu như búa bổ: "Chị không sai, có trách thì trách em không đến thăm chị."
Lại nghĩ đến cái gì đó, Bạch Hứa Thiên lại luống cuống tay chân nói với cô: "Để em đi gọi mọi người xuống, chị chờ một lát."
Bình thường giờ này, phụ nữ Bạch gia sẽ tụ tập với nhau ở gian phòng cuối hành lang chơi mạt chược, còn đàn ông Bạch gia sẽ nhận trách nhiệm đấm bóp.
Bạch Hứa Thiên đang định đi lên thì từ trên lầu, có bóng dáng một người phụ nữ đã ngoài bốn mươi, nhưng khuôn mặt được chăm sóc rất tỉ mĩ nên nhìn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật.
"Bác cả!" Bạch Hứa Thiên gọi.
"Ừ, sao chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-xuyen-khong-roi/2548064/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.