Được Tống Lập Thành giúp đỡ khiến cho Bạch Gia Thi thập phần ngoài ý muốn, thụ sủng nhược kinh*, cô hoài nghi không biết bản thân có nhớ thiếu tình tiết không? Nếu không thì tại sao Tống Lập Thành lại đi giúp đỡ một người mà anh thậm chí còn không nhớ nổi tên? Không lẽ chuyện cô cứu anh hôm đó, anh đã biết rồi!
**Là được sủng ái mà lo sợ.*
Tâm trí Bạch Gia Thi dao động nhưng bên ngoài vẫn duy trì vẻ mặt vui vẻ mỉm cười cảm ơn. Sau đó thử thăm dò:
"Chúng ta trước đây từng gặp nhau sao?"
Tống Lập Thành tim không đập, mặt không đỏ nói dối: "Không có, anh trai cô là chủ tịch công ty tôi, hơn nữa còn thân với nhau, tôi chỉ giúp cô một chút việc, không đáng kể!"
Tống Lập Thành vừa dứt lời, đã cảm nhận được ngay ánh mắt giết người của Tần Tử Sâm.
Cái gì mà chút việc? Mẹ nó, Tần Tử Sâm tôi khinh! Có biết là vì giúp người cậu thầm yêu mà tôi đã bỏ bao nhiêu vụ án triệu đô không hả? Đồ vô ơn!
Bạch Gia Thi cảm thấy cũng có lí, nên không nói tiếp chủ đề này nữa, bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ.
_____________________________
Cuối buổi, Vân Hi và Doãn Bằng say khướt, không chú ý đến hình tượng của bản thân, người thì đứng lên ghế hát lung tung, người thì nằm xuống sàn nói nhảm.
Bạch Gia Thi muốn ngăn Vân Hi lại, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể mặc cho cô ấy nháo.
Tống Lập Thành giao Doãn Bằng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-xuyen-khong-roi/2548053/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.