Sau khi ăn uống no say, đạo diễn cho tất cả mọi người nghỉ sớm, tắt máy quay chuẩn bị ra về...
Bạch Gia Thi lưu luyến cảnh đẹp muốn xin phép ở lại thêm một chút, đạo diễn cũng sảng khoái đồng ý, dặn dò cô về sớm một chút liền rời đi.
Bạch Gia Thi đi theo đường mòn ra sau núi, từ nơi đây vừa hay có thể nhìn ngắm cảnh thành phố về đêm...Những ngọn đèn sáng lấp lánh bao phủ cả thành phố, bầu trời đêm đầy sao lung linh huyền ảo chiếu rọi mặt đất...
Không khí xung quanh yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng côn trùng hoà tấu bản nhạc đồng quê rả rích.
Cô hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy tâm hồn thư thái hơn...
Bỗng nhiên có tiếng bước chân đằng xa đi tới kèm theo giọng nói trầm ấm: "Trăng hôm nay tròn thật."
Khi nhìn rõ người tới là ai, Bạch Gia Thi mỉm cười: "Sao anh lại tới đây."
Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, chỉ cởi áo ra khoác lên vai cho cô.
"Không biết lạnh sao?"
Bạch Gia Thi nắm chặt chiếc áo, trên áo còn vương vấn mùi bạc hà nhàn nhạt chỉ riêng anh có...khoan khoái và dễ chịu.
"Trời mát mà..."
"Lạnh run cả người lên còn nói là mát." Anh nhíu máy không cho là đúng.
Bạch Gia Thi chột dạ lảng tránh: "Cảnh về đêm ở đây đúng là quá đẹp."
Tống Lập Thành nhàn nhạt nhìn qua cô, mỉm cười : "Đúng là rất đẹp."
_________________________________
Sáng ngày hôm sau.
Đạo diễn đưa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-xuyen-khong-roi/2548032/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.