Buổi tối, Bạch Gia Thi lái xe về nhà lớn.
Điều mà cô hối hận nhất ở hiện thực đó là đã không sớm làm hoà với bố mình để dẫn đến tình trạng không thể cứu vãn.
Có thể điểm xuất phát không hề giống nhau, có thể bố của nguyên chủ từ nhỏ đã cưng chiều cô ấy còn bố cô thì không nhưng có một điều chắc chắn rằng không người bố nào lại không yêu thương con mình.
Cô muốn cứu vãn mối quan hệ này, trong nguyên tác nguyên chủ còn chưa kịp làm hoà với bố mình đã phải bỏ mạng.
Cô muốn hoàn thành điều cuối cùng giúp cô ấy cũng như là với bản thân mình.
Lúc cô lái xe tới, cả nhà vừa hay chuẩn bị ăn cơm.
Bạch Gia Mỹ là người đầu tiên phát hiện ra cô, trên mặt lập tức lộ ra ý cười, khuôn miệng nhỏ nhắn cười rộ lên, vội vàng đi tới kéo tay Bạch Gia Thi, thân thiết lôi kéo cô vào phòng khách.
Bạch Hứa Thiên nhìn thấy cũng vui vẻ chạy lại khoác tay cô.
Trên môi Bạch Gia Thi là ý cười nồng đậm.
"Chị! Chị về đúng lúc thật đó, vừa hay chuẩn bị ăn cơm."
"Vậy có phiền thêm một cái chén nữa không." Bạch Gia Thi cười híp cả mắt.
"Không thành vấn đề."
Cha Bạch mới trở về nhà không lâu, xuống nhà liền bắt gặp Bạch Gia Thi, ông ho khan hai tiếng rồi đi ngang qua cô.
Bạch Gia Mỹ an ủi nói nhỏ vào tai cô: "Chị đừng để ý, Bác cả lúc nào cũng vậy, chúng ta mau vào ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-xuyen-khong-roi/2546664/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.