Đừng khóc, tôi cũng đã chết rồi, khóc lóc thì có tác dụng gì nữa đâu?” Hoàng Phủ Tử Y nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa bay tới trước mặt của Sở Ngao Dư, xụ mặt khiển trách, nhưng đáng tiếc, lúc này cô chỉ là một linh hồn, Sở Ngao Dư cũng không thể nghe được những lời cô nói.
“Nếu anh để ý tôi đến như vậy tại sao lúc trước lúc khi tôi còn sống anh lại không lộ mặt?” Hoàng Phủ Tử Y mím môi, cô biết đối phương không thể nghe được những gì cô nói nhưng vẫn không được mà nói lên suy nghĩ cúa mình.
Sở Ngao Dư tất nhiên là không thể trả lời câu hỏi của cô, nhưng hắn cũng có lý do riêng của mình. Nguyên nhân chính là do thân thể Sở Ngao Dư, lúc anh sinh ra đã được chẩn đoán là thiếu hụt gen, điều này dẫn đến không chỉ hai chân anh bị tàn tật đi đứng không tốt, mà còn có khả năng sống không quá ba mươi tuổi, trong tình huống như vậy cho dù yêu sâu đậm Hoàng Phủ Tử Y Thì anh cũng không có khả năng điều biểu lộ ra ngoài dù chỉ là một chút, nếu không việc thổ lộ của anh không phải là yêu cô mà là hại cô.
Một lúc lâu sau, Sở Ngao Dư mới ngừng rơi lệ, anh duỗi tay bưng kín khuôn mặt, ổn định lại tâm tình của mình, một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt cô tịch. Sau đó cẩn thận từng li từng tí, nhẹ nhàng mang theo tâm tình phức tạp không mong muốn đem thi thể Hoàng Phủ Tử Y đặt vào bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-trung-sinh-chi-sung-phu/186121/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.