Ngay tại thời điểm Hoàng Phủ Tử Y nghĩ rằng mình bị Sở Ngao Dư lừa rồi thì Sở Ngao Dư đang trên đường đi đến đoàn phim, kỳ thật anh đã sớm muốn đến thăm đoàn phim, chỉ là anh sợ mất mặt, nhưng nhìn thấy hình ảnh Hoàng Phủ Tử Y và Tô Thụy Lân ăn cơm chung với nhau, anh liền có chút đứng ngồi không yên. 
Cái tên Tô Thụy Lân này từ chỗ nào chui ra vậy? Còn dám cùng ăn cơm với Tử Y? Coi cái mặt tươi cười kia kìa, hừ, đúng là quá khó coi! 
"Thiếu gia, tới rồi." An Trạch Thụy nói khi xe dừng ở bên ngoài đoàn phim. 
"Cậu mang theo đồ vào bên trong chào hỏi đi, nếu Tử Y hỏi đến tôi, cậu cứ nói là tôi ở bên ngoài này." Sở Ngao Dư nghĩ nghĩ, vẫn là không xuống xe, tuy rằng đã anh sớm không còn ngại việc bị người khác nhìn thấy mình ngồi trên xe lăn, nhưng anh không hy vọng hình ảnh bản thân tàn tật như này đứng bên cạnh cô, như vậy sẽ khiến người khác lấy cớ khinh thường Tử Y. 
Sở Ngao Dư cố kỵ rất nhiều, cũng không phải là do anh đa tâm, anh từ nhỏ đã đi đứng không tốt, cũng từng gặp rất nhiều ánh mắt đồng tình của người khác, tuy nói rằng thế giới này bình đẳng, nhưng chung quy cũng chỉ là một câu nói suông mà thôi. 
An Trạch Thụy đi vào, dùng danh nghĩa của công ty giải trí Sở Hoàng, mang đồ đến chia cho mọi người, Hoàng Phủ Tử Y nhìn nhìn anh, chủ động hỏi: "Anh ấy không tới sao?" 
"Thiếu gia đang ở trên xe." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-trung-sinh-chi-sung-phu/1484988/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.