Chương trước
Chương sau
“Chị họ uy phong quá!” Chu Hạ Ninh kéo tay Lê Huyền cười nói.

Lê Huyền vươn ngón tay trắng nõn ấn trán cô: “Em thật có tiền đồ, Phạm Duyệt Tân thì tính là cái gì, thế mà em lại không dám trấn áp cô ta?”

“Hắc hắc, không thể so với chị họ.” Chu Hạ Ninh quay đầu lơ đãng liếc mắt nhìn Vương Vũ Thần ở phía sau còn chưa rời mắt khỏi họ, gật đầu cười với hắn.

Cô và Tiêu Điều đều thống nhất ý kiến là Vương Vũ Thần sẽ không nhượng bộ Phạm Duyệt Tân.

Bọn họ đều đã hợp tác với Vương Vũ Thần, hắn không phải là một người có thể dễ dàng thỏa hiệp, nhất là trên vấn đề công việc. Chu Hạ Ninh nhớ rõ, năm trước quay ngay cả Lê Huyền hắn cũng không mảy may để ý, mà hiện tại yêu cầu của Phạm Duyệt Tân còn có chút quá đáng.

Sửa kịch bản không phải là chuyện đơn giản như vậy, chỉ thay đổi một chút lời thoại trong kịch bản, vấn đề không lớn, cũng thật bình thường, nhưng nhìn thái độ của Phạm Duyệt Tân, chỉ sợ không phải chỉ sửa một vài chỗ. Như vậy sẽ quấy rầy toàn bộ sắp xếp của đoàn phim.

Vương Vũ Thần đồng ý mới là lạ. Một khi đã như vậy, bọn họ cần gì phải để ý chứ, không thấy Đoàn Thuần tuy rằng không vui nhưng cũng không hề tiến lên nha.

Đương nhiên, Chu Hạ Ninh so với Tiêu Điều thì cũng để ý hơn một chút. Phạm Duyệt Tân nói như thế nào cũng là ai kia của Trần Hoài Trúc, Vương Vũ Thần có lẽ sẽ ít nhiều để cho chút mặt mũi, nếu cô và Tiêu Điều là người cố gắng tranh thủ, rồi cùng Phạm Duyệt Tân đối chất, Vương Vũ Thần sẽ thực khó xử.

Lê Huyền vốn tính đến thăm quan, nay thấy Phạm Duyệt Tân lớn lốí như thế thì đơn giản ngồi ở một bên không đi nữa.

“Chị quay buổi chiều, em cứ diễn đi, chị ngồi ở đây nhìn.” Lê Huyền nâng mày, liếc xéo Phạm Duyệt Tân bên cạnh.

Chu Hạ Ninh nhịn cười, gật gật đầu: “Chị, chị thật tốt quá!”

Lê Huyền là muốn đè ép thế trận cho cô, cô đều hiểu.

Vương Vũ Thần có chút mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, mọi người tập trung.”

Chu Hạ Ninh hóa trang xong, thoạt nhìn thần sắc khá tiều tụy, ánh mắt lại mỉm cười liếc nhìn Vương Vũ Thần vừa quay mặt đi.

Sáng hôm nay Chu Hạ Ninh muốn quay thử một đoạn trước rồi mới chính thức diễn, cô là vợ của kẻ tình nghi, Phạm Duyệt Tân là nữ cảnh sát. Một người kinh hoảng sợ hãi, một người nôn nóng chính khí. Đoàn phim ở trong studio dựng một phòng thẩm vẫn nhỏ, ánh sáng ảm đạm, đối với những người chột dạ thêm vài phần uy hiếp.

Trước khi quay, Chu Hạ Ninh nhìn Lê Huyền im lặng ngồi bên cạnh, cười với cô ấy, sau đó hai tay giao nhau đặt trên bàn nhỏ để thẩm vấn, cúi thấp đầu, ánh sáng che khuất nét mặt của cô.

Vương Vũ Thần nghiêm túc ngồi theo dõi trước mắt quay, xem xét bối cảnh trong màn ảnh.

Phạm Duyệt Tân đứng ở bên ngoài cánh cửa của bối cảnh, chỉ cần vặn mở tay cầm, sẽ thấy Chu Hạ Ninh ngồi trong phòng thẩm vấn.

“action!”

Tiếng Vương Vũ Thần trầm thấp vang lên, cạch một tiếng: Cảnh tám ‘ kẻ tình nghi’ lần thứ nhất.”

Chu Hạ Ninh vẫn cúi đầu như cũ, hai tay siết chặt, mấy ngón tay ngẫu nhiên nhúc nhích vài cái.

Căn phòng im lặng, cửa đột nhiên bị mở ra, Chu Hạ Ninh như bị kinh sợ ngẩng mạnh đầu nhìn qua, ánh mắt ửng đỏ, có vẻ mỏi mệt lại sợ hãi.

Một bộ cảnh phục phẳng phiu nghiêm trang Phạm Duyệt Tân mặc lại thêm vài phần quyến rũ, ánh mắt Chu Hạ Ninh sắc bén lập tức nhìn ra cô ta có chỉnh sửa quần áo.

Lần trước quay ‘ kỳ án tìm kiếm’ cô cũng đã mặc cảnh phục, dù là lần đó hay là lần này, nghe nói đều nghiêm khắc chế tác dựa theo cảnh phục chính quy, cô có thể nhìn ra, Phạm Duyệt Tân đã chiết eo gọn vào, vạt áo cắt ngắn một chút, mà cổ áo lại để sâu hơn.

Cô nhớ đến trợ lý của Phạm Duyệt Tân thường xách cái túi thật lớn, chắc là trợ lý chuyên trang phục trong truyền thuyết đây mà, trong lòng không khỏi líu lưỡi.

Quả nhiên là toàn năng a! Khó trách, vài lần gặp gỡ Phạm Duyệt Tân ở kiếp trước, trợ lý của cô tat hay đổi liên tục. Với lượng công việc như vậy, để có được bộ cảnh phục này thì chắc rằng tối qua đã thức cả đêm không ngủ.

“Nghe rõ không?” Phạm Duyệt Tân đi tới, không ngồi xuống mà chỉ đứng trước bàn nhỏ, gõ gõ ngón tay, giọng nói trong căn phòng yên ắng có vẻ thật đột ngột.

Trước máy quay, đầu mày của Vương Vũ Thần không tự chủ nhíu lại.

Chu Hạ Ninh cắn môi, hai tay siết thật chặt: “Không thể nào... A Phong sẽ không làm chuyện vi phạm...”

Tiếng nói của cô khẽ run, nghe vào tai lại tạo cảm giác thiếu đi sự tin tưởng.

Phạm Duyệt Tân châm chọc giật giật khóe miệng: “Sẽ không làm chuyện phạm pháp? Không chỉ cướp xe chở tiền, còn giết một người bảo vệ, trên tay hắn có súng, quả thực là nghèo mà còn hung ác, cô cần phải phối hợp với chúng ta, nói cho chúng tôi biết hắn ta ở nơi nào!”

Trước máy quay, hốc mắt Chu Hạ Ninh nháy mắt đỏ hơn, đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng chậm rãi tràn đầy nước mắt, ánh mắt càng đau khổ ai oán lại càng điềm đạm đáng yêu. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng không để nước mắt rớt xuống.

“A Phong không phải loại người như vậy... Anh, anh ấy tuyệt đối không giết người, anh Đào vẫn luôn chiếu cố anh ấy, anh ấy sẽ không giết anh Đào!” Chu Hạ Ninh mím chặt môi, kiên quyết không tin.

Phạm Duyệt Tân bị thái độ kháng cự không hợp tác của Chu Hạ Ninh chọc choc nhướn mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô, hừ lạnh một tiếng: “Hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, không phải cô tùy tiện nói xạo hai ba câu là được. Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi, bằng không chúng tôi sẽ có biện pháp khiến cô phải mở miệng!”

Đáy lòng Chu Hạ Ninh hơi kinh ngạc, hôm nay Phạm Duyệt Tân hạ quyết tâm không diễn theo kịch bản sao? Không chỉ thay đổi lời kịch mà ngay cả cảm xúc cũng không giống với kịch bản.

Dựa theo kịch bản miêu tả, Phạm Duyệt Tân diễn vai nữ cảnh sát Ngô Tịnh có thái độ đồng tình với Giả đồng, mà không phải dùng thái độ bức người như này.

Nhưng Vương Vũ Thần không kêu “Cắt”, cô cũng chỉ có thể thu lại cảm xúc, tiếp tục diễn theo kịch bản.

Chu Hạ Ninh mím môi, vẻ mặt lôn dịu dàng xuất hiện sự quật cường kì lạ: “Tôi không biết. Anh ấy vẫn chưa về qua nhà.”

“Cô!” Phạm Duyệt Tân tức đến mức mở to mắt.

“Cắt!” Vương Vũ Thần gắt gao cau mày, chậm rãi đứng lên.

Chu Hạ Ninh buông lỏng thần thái, lưng tựa vào lưng ghế nhỏ phía sau.

“Phạm Duyệt Tân, cô không có đọc kịch bản sao?” Vương Vũ Thần vừa mở miệng đã không cho Phạm Duyệt Tân mặt mũi, một bàn tay cầm lấy kịch bản từ tay phó đạo diễn bên cạnh: “Cần tôi đọc từng câu từng từ cho cô nghe không?”

Phạm Duyệt Tân nghe vậy, cảm thấy vừa xấu hổ vừa giận dữ, nắm chặt tay nói: “Vương đạo diễn, tôi đã nói rồi, kịch bản này có vấn đề, nếu anh không đồng ý cải biên lại, vậy tôi tôn trọng ý kiến của anh. Nhưng mấy lời thoại kia tôi cảm thấy thật sự có vấn đề, không thể không sửa.”

“Vừa rồi tôi hướng dẫn diễn cô cho là tôi đang đánh rắm sao?” Vẻ mặt Vương Vũ Thần lạnh đi vài phần, đáy lòng bực tức càng nhiều.

Quả nhiên, đầu hắn bị lừa đá mới có thể đồng ý cho Phạm Duyệt Tân diễn vai Ngô Tịnh. Diễn viên tự cho là đúng như vậy chỉ có loại đạo diễn không có cá tính mới nguyện ý nhận.

Nữ minh tinh có tiếng thì làm sao? Có chút danh tiếng lại tưởng mình là chúa tể? Không thể diễn thì trong mắt hắn đều là đồ bỏ đi, còn không bằng con sâu lông!

Lê Huyền ngồi ở một bên, rất có hứng thú nhướn mi nhìn, trong ánh mắt lộ ra ý cười.

Phạm Duyệt Tân cảm thấy bản thân chưa từng bối rối như vậy, toàn bộ người trong tổ kịch bản đều lặng lẽ nhìn cô ta và Vương Vũ Thần, mà lời nói của Vương Vũ Thần lại không hề khách khí như vậy, cứ như cô ta là một diễn viên vô danh tiểu tốt không có kỹ xảo biểu diễn.

Từ khi có danh tiếng trong giới giải trí, cô ta đã rất lâu không có loại cảm giác mất mặt như thế này.

“Vương đạo diễn, nhân vật này là một người cảnh sát, không có đạo lý đối xử ôn hòa với người nhà của một kẻ phạm tội như vậy, tôi cảm thấy giọng điệu bén nhọn một chút mới có khí thế.” Phạm Duyệt Tân không chút nhượng bộ, ôm tay nhìn Vương Vũ Thần.

“Cha của Ngô Tịnh năm đó là bị cảnh sát hàm nghi oan uổng mà chết, sau khi lớn lên làm cảnh sát, cô ấy đã thề là không oan uổng người tốt,lời thoại vừa rồi của cô là sao?'Có biện pháp khiến cô mở miệng'? Cô định dụng hình sao? Cô có từng suy xét tâm tư và suy nghĩ của nhân vật hay không?” Vương Vũ Thần bị chọc tức đến bật cười, tuy rằng đang cười nhưng so với nhíu mày còn nghiêm túc hơn, bây giờ dù khóe môi khẽ nhếch nhưng thoạt nhìn càng không có tình người.

Phạm Duyệt Tân cắn môi, thật vất vả nhịn không nói ra cái câu: “Cho nên tôi mới nghĩ thay đổi kịch bản, đây căn bản rất không hợp lý“.

Đây là lần đầu tiên cô ta và Vương Vũ Thần hợp tác, bình thường cũng đã nghe nói hắn rất nghiêm túc trong công tác, lại không nghĩ đến hắn lại không hề biết đến giao tình báo đáp, hắn có còn nhớ cô ta là do Trần Hoài Trúc giới thiệu hay không? Đã vậy còn làm quá khiến cô ta không xuống đài được?

Trên tay cô ta còn có rất nhiều kịch bản đấy, sở dĩ chọn trúng bộ phim này của Vương Vũ Thần cũng là bởi vì có Chu Hạ Ninh. Không cùng một vị trí, tốt xấu không rõ ràng, nhưng chỉ cần cùng xuất hiện trên màn ảnh, tất cả mọi người sẽ nhìn ra sự chênh lệch của cô và Chu Hạ Ninh. Nữ minh tinh có thực lực gì chứ? Chị là dựa vào ba cô ta để lấy danh tiếng thôi.

Cô ta đã gặp rất nhiều đời thứ hai của các minh tinh có tiếng, làm sao có thể so sánh với người đi lên từ con số không như cô ta?

Vương Vũ Thần chịu đựng tức giận trong lòng, đến cùng vẫn là nhớ tới mấy lời của thầy, ngẩng đầu liếc Phạm Duyệt Tân một cái: “Chờ đến khi cô học thuộc lòng lời thoại chúng ta sẽ quay tiếp. Hiện tại quay cảnh thứ hai.”

Chu Hạ Ninh ngẩn người nhìn Vương Vũ Thần không kiên nhẫn phẩy tay, toàn bộ đoàn phim lại bắt đầu chuyển động, cô vội vã đi hoá trang thay quần áo.

Cảnh thứ hai của ngày hôm nay là do cô và Tiêu Điều diễn.

Trợ lý Tiểu Tâm lại gần Phạm Duyệt Tân: “Chị Duyệt Tân...”

Phạm Duyệt Tân như không nghe thấy lời trợ lý gọi, cô ta có thể nghe thấy nhân viên công tác bên cạnh và diễn viên quần chúng đang bàn luận xôn xao, cô ta hung hăng cắn răng.

Thật tốt, Vương Vũ Thần! Hắn khiến cô ta nhớ lại thời điểm bắt đầu nghiệp diễn, đạo diễn không kiên nhẫn mắng cô ta không có đầu óc! Loại xấu hổ nhục nhã kia cô ta vẫn còn nhớ tới tận hôm nay!

Tất cả mọi người đều có nhiệm vụ riêng, Chu Hạ Ninh cũng đã thay đổi quần áo, ánh mắt Phạm Duyệt Tân nặng nề nhìn chòng chọc cô rất lâu, sau đó mới đi đến chỗ nghỉ của cô ta, nhắm mắt lại.

“Chị, Vương đạo diễn thật tốt, rất uy phong nha.” Chu Hạ Ninh vốn muốn nói “thật hung dữ”, nhưng cuối cùng lại sửa lời.

“tất nhiên.” Lê Huyền hất cằm lên, quay đầu liếc mắt nhìn Vương Vũ Thần đang bận rộn, trong nháy mắt ánh mắt ôn nhu như nước.

Đây là lần đầu tiên Chu Hạ Ninh nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Lê Huyền, cô ho nhẹ một tiếng, Lê Huyền quay đầu nhìn lại: “Chị, chị về sớm một chút mới tốt, chỗ này của em cũng không có chuyện gì nữa.” Cô dừng một chút mới nói tiếp: “Chị nhìn Vương đạo diễn như thế nào có ai dám xằng bậy chứ.”

Lê Huyền suy tư một lát mới gật gật đầu: “Được rồi, chị đi về trước.” Cô vừa nói xong, do dự nhìn Vương Vũ Thần một chút lại nói: “Chị đi chào một tiếng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.