“Chị đã đi đâu vậy? Chứng minh thư mất, điện thoại thì hỏng. Chị còn có thể làm người khác lo lắng hơn nữa không?” Chu Thừa Phó cau mày nhìn Chu Hạ Ninh, “ Lại còn mất tích mấy ngày, nếu chị không gọi điện về có khi bà ngoại đã trốn nhà đi tìm chị rồi.”
“Cậu không cần đi theo chị, không có gì nên cậu đi trước đi. Chị sẽ không nói với mợ đâu.” Chu Hạ Ninh cười nhìn em họ nhà mình, phất phất tay.
“Chị nói thật dễ dàng!” Chu Thừa Phó vừa thẹn vừa giận, “ Lúc trước thì nói gì “Thối tiểu tử nếu con mà dám trốn học ba sẽ đánh gãy chân chó của con!” sáng hôm nay nói gì? “Không sao, ngẫu nhiên trốn một buổi học giúp thể xác và tinh thần càng khỏe mạnh! Thật là TM thiên vị quá đáng! Chẳng lẽ em là nhặt được còn chị mới là con ruột sao?”
“Không thể nào, cậu chắc chắn là con ruột mà. Nhìn cậu càng lớn càng giống ba cậu nha.” Chu Hạ Ninh nhịn cười nhỏ giọng an ủi em họ, vừa quay đầu nhìn nhân viên công vụ cũng đang cố không cười thành tiếng, trong lòng cảm thấy A Phó đúng là một đứa trẻ số khổ.
Không còn cách nào khác, Chu gia sẽ không nuông chiều cháu trai. Cho lên ngày trước bà ngoại mới năn nỉ mẹ đưa cô về nước.
“Em có ý này sao? Hả?” Chu Thừa Phó tiếp tục trừng mắt, vẻ mặt ấm ức.
“Được rồi, chị hiểu, ý của cậu là ở nhà cậu đang bị ngược đãi đúng không.” Chu Hạ Ninh điền vào bảng thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-trong-sinh/2066575/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.