Đến khi động đất dừng lại, Chùa Đạt Nhĩ Cát đã sập mất một phần, tường rào và cổng chỉ còn là một đống gạch vụn, con đường đi vào thành phố cũng bị che lấp cũng may là thiết bị quay phim không bị hỏng hóc nhiều.
Chu Hạ Ninh đỡ Hạ Thao từ trong đống đổ nát đi ra.
“Không sao, chỉ bị va đập nhẹ thôi, không đau đâu, thật đó.” Hạ Thao quay đầu nhìn con gái đứng bên cạnh, trong đầu nhớ đến lúc con gái gọi “Ba” thì vết thương cũng không còn thấy đau nữa, trên mặt nở nụ cười sung sướng.
“Ba cẩn thận một chút, chân phải đừng dùng sức.” Hai mắt Chu Hạ Ninh hồng hồng, cảm giác sắp mất đi người thân lúc đó làm cô vẫn còn sợ hãi, cô cắn môi, mắt nhìn chăm chăm xuống đất, rất sợ có gì làm vướng chân Hạ Thao.
Lúc nãy chân phải của ông bị đá từ trên cửa rơi xuống đập trúng, vết thương nặng đến mức có thể thấy cả xương. Cô chỉ cầu nguyện không có ảnh hưởng đến xương cốt, chỉ cần bị thương ngoài da là tốt rồi.
Tiền Hữu Đa đi bên cạnh Chu Hạ Ninh lảo đảo suýt thì té ngã, Chu Hạ Ninh quay đầu muốn gọi Tiền Hữu Đa thì thấy ánh mắt tò mò của cô ấy đang nhìn mình.
“Mình, tối nay mình sẽ giải thích với bạn…” Chu Hạ Ninh ngập ngừng, bây giờ không phải là thời gian tốt để nói mọi chuyện, nhưng cô cũng không muốn Tiền Hữu Đa nghĩ cô cố ý giấu diếm.
Tiền Hữu Đa gật đầu:”Không sao, vết thương của đạo diện Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-trong-sinh/2066572/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.