Trang Dực bước nhanh đến ngồi bên cạnh cô, nhìn nhân viên đưa ly nước ấm cho Chu Hạ Ninh, trầm giọng nói:” Tối qua Duyệt Tân chỉ mời anh ăn cơm thôi, không có ý gì khác đâu.”
Chu Hạ Ninh im lặng cúi đầu, nhìn tay mình lạnh cóng đến mức không cầm nổi cái ly.
Cô không nghĩ Trang Dực sẽ cố ý đến giải thích…
“À.” Cô khẽ nói, ngẩng đầu nói chuyện có chút do dự, “Thật ra, anh không cần giải thích với em.”
Trang Dực hơi mím môi, chăm chú nhìn Chu Hạ Ninh:” Anh và cô ấy không phải như em nghĩ.”
Mối quan hệ giữa anh và Phạm Duyệt Tân không phải hai ba câu là có thể nói rõ, nhưng bây giờ cũng không phải thời điểm tốt để bọn họ tâm sự.
Chu Hạ Ninh ngẩng đầu, khẽ cười nói:” Vậy sao, em nghĩ cái gì? Anh nói xem, em nghĩ như thế nào đây?”
Trang Dực bất đắc dĩ nhìn cô:” Tóm lại, anh và Phạm Duyệt Tân không bao giờ vượt quá giới hạn của tình bạn. Từ trước không có, về sau lại càng không.” Anh dừng một chút, xấu hổ nói với Chu Hạ Ninh, anh cũng đã từng thầm thích Phạm Duyệt Tân, nhưng chuyện này cứ để sau này sẽ nói rõ ràng.
Chu Hạ Ninh không cười, nghiêm túc nhìn Trang Dực.
Đương nhiên cô nhìn ra Trang Dực rất nghiêm túc. Nhưng rất nhiều lúc, khi bắt đầu có cảm tình mọi người đều rất thật tâm, nhưng đến cuối cùng lại chẳng còn chút tình cảm nào.
Cô nghĩ, cho dù không phải vì Phạm Duyệt Tân, cô cũng không chuẩn bị tốt.
“Vậy sao.” Chu Hạ Ninh nhíu mi, cười nói như thường, “Nhưng nhìn hai người đứng cạnh nhau rất đẹp đôi.”
Trang Dực cảm thấy trong lòng như muốn phát điên.
Có xứng đôi hay không! Chẳng lẽ hai người bọn họ thì không xứng hay sao? Anh lại không thể nói cho Chu Hạ Ninh biết Phạm Duyệt Tân đã có người mình yêu, chỉ có thể ấm ức trong lòng.
“Anh Trang.” Trợ lý Tiểu Nhậm đi đến, giấu quyển tạp chí đang cầm trên tay.
Trang Dực không thích có nhiều người đi theo, cho nên bình thường không có việc gì anh chỉ đi một mình, Trang Dực cũng không giấu cậu ta chuyện gì, nếu như cậu không nhìn ra Trang Dực có tình cảm với Chu Hạ Ninh vậy thì cậu nên đến bệnh viện mắt khám cho rồi. Cho nên, tuy rằng trong lòng gấp gáp, cậu cũng không quên đem quyển tạp chí giấu ra sau người.
“Ha ha, hai người ở lại nói chuyện.”
Chu Hạ Ninh chỉ liếc mắt nhìn đã thấy ảnh bìa trong quyển tạp chí, hình như là Trang Dực và Phạm Duyệt Tân. Cô thoáng suy nghĩ, trong lòng đã có một kết luận làm người ta kinh ngạc.
Cô quay đầu nhìn Trang Dực:” Em đi tìm Tiền Hữu Đa.”
Nói xong, cô đi đến nơi khác.
“Có chuyện gì?” Trang Dực đang có chút khó chịu, nhìn Tiểu Nhậm đến phá đám, giọng nói có chút bực bội.
“Anh Trang, tiêu đề ngày hôm nay.” Trong lòng Tiểu Nhậm vì Trang Dực gặp khó khăn mà buồn mất ba giây, nghiêm túc đưa quyển tạp chí nóng sốt mà cậu vừa mua hôm nay.
Trên mặt báo là ảnh chụp tối qua anh và Phạm Duyệt Tân ăn cơm, anh cau mày cầm tạp chí, vội vàng lật qua vài tờ, tức giận cầm quyển tạp chí ném mạnh xuống đất.
Trong những bức ảnh là tất cả quá trình ngày hôm qua, từ lúc anh lái xe đến khách sạn Tứ Qúy, từ nơi để xe lên thang máy, Phạm Duyệt Tân đi đến bàn hắn, Phạm Duyệt Tân đút cho anh ăn, còn có cả lúc anh và Phạm Duyệt Tân đi vào thang máy.
Không có bức ảnh anh ra khỏi khách sạn.
Mấy tấm ảnh này đều chụp vào lúc Phạm Duyệt Tân có hành động mập mờ, cả góc chụp hay độ sáng đều rất tốt.
Chết tiệt cái thứ tốt này!
Bây giờ Trang Dực mới cẩn thận suy nghĩ ý của Thịnh Thanh Phong.
Anh bị chính bạn tốt của mình xỏ mũi. Rõ ràng chuyện này chính là Phạm Duyệt Tân cố ý bày ra.
Sự thật rõ ràng trước mắt anh, anh không thể không tin.
Trong phút chốc, anh rất muốn gọi điện cho Phạm Duyệt Tân hỏi vì sao lại đối xử với hắn như vậy?
Tình cảm quen biết từ thời niên thiếu đến bây giờ, chẳng lẽ lại rẻ mạt như vậy? Cho nên lúc trước cô ta vừa đồng ý yêu cầu của anh, lúc sau đã có thể lừa dối anh một cách trắng trợn như vậy sao?
Trang Dực vô lực ngã ngồi trên ghế, kinh ngạc không thể tỉnh táo.
Hiện tại đọc bài báo này không chỉ có một người.
Hồ Khiết đọc tin tức trong điện thoại di động thì thấy bài báo này, cố ý ngẩng đầu nhìn Tiền Hữu Đa đang nói chuyện với Chu Hạ Ninh:” Mộng Hoan, bạn xem, mình đã nói anh Trang với Phạm Duyệt Tân là một đôi mà, bạn xem đi bây giờ bọn họ không thể phủ nhận nữa rồi!”
Chu Hạ Ninh kéo Tiền Hữu Đa đang muốn đứng lên, ghé vào tai cô nói nhỏ:” Chắc là ảnh chụp tối hôm qua, bạn đừng tham gia vào!”
Chu Hạ Ninh nghĩ, cô biết Trang Dực không phải là một người vô liêm sỉ, không thể nào đang hẹn hò bạn gái lại còn cố ý đến lấy lòng cô.
Cô không tin, bởi vì cô biết Trang Dực là người như thế nào.
Cho nên, có khả năng đây chỉ là tin giả. Về phần thế nào mà có, cô không thể bình luận thêm.
Đứng sau mỗi ngôi sao lớn đều có một đội tuyên truyền, đánh bóng tên tuổi, tuyên truyền cũng vậy, đánh bóng cũng tốt, dù sao cũng chỉ có một mục đích.
Thật không ngờ Phạm Duyệt Tân chẳng qua là mới đóng một bộ phim không đắt khách, hơi có xu hướng chìm xuồng, đã dùng thủ đoạn này. Hơn nữa, còn lợi dụng cả bạn bè.
Cô nghĩ nếu cô là Trang Dực, chỉ sợ sẽ rất đau lòng.
Đến khi quay phim, Chu Hạ Ninh cố ý nhìn Trang Dực. Trong mắt anh như là vẫn còn buồn rầu, nhưng vẻ mặt lại rất bình thường, bình tĩnh cho thợ trang điểm make up.
Chu Hạ Ninh quay đầu, không nói gì im lặng đứng một chỗ.
Mạc Nam và John mang theo người cố ý gia nhập là Mẫn Nguyên đến nơi này tìm manh mối, vô tình gặp được một người đàn ông lạ, Mẫn Nguyên có cái mũi thính, ngửi thấy mùi Formalin, phân tích người này rất có khả năng là hung thủ giết người, đáng tiếc khi biết được thì đã quá muộn, hung thủ đã trốn thoát.
“Biện pháp tốt nhất chính là chúng ta trở về dựng lại hình ảnh, sau đó cho cô Ngô xác nhận.” Mẫn Nguyên đứng bên cạnh Daniel, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
Daniel cau mày, do dự.
“Mẫn Nguyên nói rất đúng, đây là biệp pháp tốt nhất.” Mạc Nam vỗ vai Daniel nói” Cũng không phải cho cô ấy trực tiếp xác nhận hung thủ, chỉ là hình ghép mà thôi, nếu mọi chuyện thuận lợi ít nhất chúng ta cũng có bức hình của hung thủ.”
Daniel thở dài, anh đã yêu Ngô Như Khinh, thật lòng anh không hi vọng cô nhớ lại đoạn ký ức này.
“CUT”
Chu Hạ Ninh hà hơi xoa hai tay, đi đến chỗ mình vừa nãy để áo khoác. Mùa đông đi diễn ở bên ngoài, chính là hành người. Cô quay đầu nhìn Trang Dực, ánh mắt của anh rất giống khi đang đóng phim, hơi cau mày, nhìn rất nghiêm túc, Tiểu Nhậm vội vàng phủ thêm áo khoác, đưa túi sưởi cho anh.
Trang Dực quay đầu, ánh mắt nhìn thấy Chu Hạ Ninh, anh vừa dợm bước chân thì dừng lại, sau đó quay đầu nói với Tiểu Nhậm, đem túi sưởi nhét vào tay cậu ta, quay đầu nhìn Chu Hạ Ninh sau đó nhấc chân đi ra ngoài.
Tiểu Nhậm nhìn bóng dáng Trang Dực, xoay người đi đến trước mặt Chu Hạ Ninh:” Anh Trang cho cô này.” Nói xong, cậu đem túi sưởi nhét vào tay Chu Hạ Ninh, lắc đầu nhỏ giọng nói:” Thật ra trong lòng anh Trang rất khổ.”
Chu Hạ Ninh nhìn Tiểu Nhậm mơ màng, không biết nên nói cái gì.
“Cho dù có chuyện gì, nếu cô rãnh rỗi thì nói chuyện với anh ấy, đừng kiêng kị mấy người kia.” Tiểu Nhậm do dự nói thêm một câu, xoay người đi theo Trang Dực.
Chu Hạ Ninh nghĩ, thật ra Trang Dực không thích hợp diễn vai đau khổ về tình cảm, cái dáng vẻ kia cô nhìn không quen.
Lại quay thêm mấy cảnh, cảnh quay tại khu nhà bỏ hoang cuối cùng cũng xong. Cả đoàn phim chất đồ đạc thành ba xe, đi đến trấn cổ Nam Hồ.
Một bộ phim điện ảnh hay, người đẹp và cảnh đẹp đều không thể thiếu. Nam nữ chính hay các diễn viên phụ đương nhiên đều là người đẹp. Nhà cao tầng tại thành phố S cũng là cảnh đẹp, hơn nữa cổ trấn Nam Hồ còn mang hướng Trung Quốc cổ đại, yếu tố cảnh đẹp của bộ phim điện ảnh này bây giờ mới đầy đủ.
Từ thành phố S đến Nam Hồ mất hai giờ đi xe, đến khi làm thủ tục ở khách sạn đã là chạng vạng tối.
“Hôm nay không quay nữa, mọi người cứ ăn chơi thoải mái.” đạo diễn Ngô khó hiện ra một khuôn mặt tươi cười.
Mọi người đương nhiên rất vui vẻ.
“Được rồi, mọi người hãy nghỉ ngơi, ngày mai năm giờ bắt đầu quay, đừng có đến muộn.” đạo diễn Ngô nói xong thì đi về phòng.
“Lại là 5 giờ sao!” Tiền Hữu Đa than thở, “5 giờ bắt đầu, ít nhất 4 giờ đã phải rời giường rồi.”
Chu Hạ Ninh liếc mắt nhìn:”Ăn cơm xong thì đi ngủ đi.”
“Cái gì! Nơi này chính là phố rượu đấy! Đã đến rồi làm sao không đi dạo đây!” Tiền Hữu Đa trừng cô bằng đôi mắt không tính là to của mình phản đối.” Bạn cũng phải đi.”
“Vì sao?”
“Bạn không đi, làm sao quyến rũ đàn ông mời uống rượu?” Tiền Hữu Đa ngang nhiên kéo Chu Hạ Ninh về phòng,” Nhanh lên, khó có một buổi tối được nghỉ.”
Tiền Hữu Đa đóng vai người bị hại trong một vụ án giết người, như một chú rồng chuyên nghiệp, cô còn kiêm luôn nữ cảnh sát Y, mấy ngày này đóng phim đều đi theo sau Chu Hạ Ninh, lúc thì mảnh góc áo, hay là một đôi bông tai lộ ra.
Chu Hạ Ninh bất đắc dĩ bị Tiền Hữu Đa kéo về phòng, ánh mắt không tự chủ nhìn Trang Dực đang đi vào thang máy.
Trang Dực từng hỏi cô có muốn ở một mình một phòng không. Là đạo diễn hay nhân vật chính đều có đặc quyền, nhưng cô cũng không nghĩ bây giờ sẽ hưởng thụ đặc quyền này, cho nên từ chối.
Huống chi ở cùng phòng với Tiền Hữu Đa khá thú vị.
Mà cô cũng phát hiện ra, mấy ngày nay tâm trạng Trang Dực không tốt.
Tuy rằng hắn vẫn cười như vậy, nhìn qua cũng không khác với bình thường là bao.
Chu Hạ Ninh còn nhớ rõ lúc nhìn thấy vẻ mặt đau lòng và khổ sở của Trang Dực.
Có lẽ là do cô biết rõ mọi chuyện, nên mỗi khi nhìn thấy Trang Dực đều cảm thấy anh luôn tỏa ra cảm giác buồn bã.
“A Dực, ba mẹ anh về, có rảnh đến nhà anh ăn bữa cơm.”
“Ừ, mấy ngày nay bận rộn, hôm nay vừa đến trấn Nam Hồ.” Trang Dực tay cầm di động, cởi áo khoác.
“Như thế nào? Tâm trạng không tốt?” Thịnh Thanh Phong nói xong cũng nở nụ cười” Không hiểu rõ lòng người, tự làm tự chịu.”
Trang Dực hơi mím môi, không biết phản bác như thế nào.
Thật ra trong lòng anh vẫn không thể tin được. Phạm Duyệt Tân tuy rằng không phải là người thân của anh, nhưng lại là người đã quen biết anh hơn mười năm, anh thật sự không có cách nào tưởng tượng ra Phạm Duyệt Tân lại cố ý gài bẫy mình, hơn nữa lại là vào lúc anh đã có người mình thích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]