Chương trước
Chương sau
Chu Hạ Ninh rất rõ ràng chính bản thân mình hiện tại muốn cái gì, cô có thể có được vai diễn trong phim, cô biết nên cảm ơn Trang Dực, tuy rằng nếu không có Trang Dực, chính cô cũng sẽ nghĩ biện pháp tìm một bộ phim mới nhưng không thể phủ nhận, bởi vì có Trang Dực mà bộ phim thứ hai của cô được thuận lợi hơn.

Tuy là cô không rõ cuối cùng Trang Dực muốn cái gì, hoặc là nói cô, căn bản không muốn làm rõ.

Nếu chỉ chơi đùa một chút, thì còn rất nhiều phụ nữ đồng ý đi theo anh ta, bản thân cô vừa nhìn đã thấy không quyến rũ, thật sự không phải đối tượng tốt để chơi đùa.

Vì vậy, ngày thứ hai khi đối mặt với Trang Dực thì Chu Hạ Ninh cũng như mọi lần, cười rất chân thành, nhưng chỉ có chính cô biết, so sánh với mấy ngày trước thì hiện tại cô chỉ còn lịch sự.

Trang Dực là đại minh tinh, cũng là nhà sản xuất của bộ phim này, không phải là người cô có thể đắc tội.

Tại cái giới này, bạn có thể không có đại gia chống lưng, cũng không thể đắc tội những nhân vật lớn. Khoa trương hơn mà nói, người ta vừa dậm chân cũng đủ rung chuyển cả cái giới này.

Cô bây giờ, hoàn toàn không có khả năng chống lại. Cô thỉnh thoảng sẽ có cảm giác gấp gáp, nhưng cũng không thể ngại gian khổ. Mặc kệ làm thế nào đều phải đi từng bước một, nhất là phim điện ảnh, quay phim và chỉnh sửa phần hậu kỳ cần thời gian rất nhiều, cô quay bộ phim đầu tiên bây giờ còn chưa công chiếu, tuy rằng đạo diễn Vương Vũ Thần có khen ngợi cô, nhưng dù sao mắt thấy tai nghe mới là sự thật.

Cô tin rằng, chỉ cần hai bộ phim chính thức công chiếu, sẽ có nhiều người chủ động liên lạc với cô.

Trang Dực cảm thấy thật thất bại. Hắn phát hiện ra Chu Hạ Ninh đột nhiên trở nên rất bận rộn, hắn muốn tìm cô nói chuyện một lát cũng không được, mà hắn cũng không có nhiều thời gian, làm diễn viên chính kiêm nhà sản xuất nên có rất nhiều chuyện cần hắn giải quyết, trong lòng hắn thở dài, lại hối hận bản thân mình ôm đồm nhiều việc, làm hắn cứ tưởng khi quay phim có thể bớt chút thời gian phát triển tình cảm với Chu Hạ Ninh. Hiện tại hắn chỉ có thể chờ lúc quay phim thể hiện bằng ánh mắt để diễn tả tình cảm.

“Mẫn Nguyên, em muốn trốn tránh đến khi nào?” Mạc Nam (Trang Dực) cả người mệt mỏi, vẻ mặt rất nghiêm túc, hắn và Mẫn Nguyên (Chu Hạ Ninh) vừa trải qua một cuộc đấu súng, một vụ án kiện cáo nho nhỏ, không thể ngờ đằng sau nó là cả một bí mật kinh hoàng, hắn và Mẫn Nguyên mới thoát khỏi một trận bắn nhau, đang ẩn nấp vào một gian nhà bỏ hoang.

Ở bên cạnh, John bảo vệ người sống sót sau vụ giết người Gỉa Huân, sau khi cẩn thận xem xét khuôn mặt cô ta, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra:” Nam, cứu viện khi nào mới đến?”

“Ít nhất là 10 phút nữa. ”Mạc Nam trả lời lại bằng một câu tiếng Anh lưu loát, quay qua nhìn Mẫn Nguyên cúi đầu, vẻ mặt khó đoán, “Mẫn Nguyên, em là người năm đó sống sót, em cho rằng chỉ cần ở trong nước thì có thể không quan tâm đến bọn họ sao?”

Mẫn Nguyên mím môi, vẻ mặt có chút cứng cỏi.

“Mẫn Nguyên, chẳng lẽ cô không muốn báo thù cho Kiều Phi sao?” Mạc Nam quay đầu, cau mày xem xét động tĩnh bên ngoài, giọng nói trầm thấp mà nghiêm trọng.

Mẫn Nguyên nghe vậy cả người chấn động, môi tái nhợt, hai tay nắm thật chặt, đầu cúi thật thấp, tóc mái che mất khuôn mặt của cô, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi trắng bệch, bên má trái lẳng lặng chảy nước mắt, buồn bã im lặng.

Mạc Nam quay đầu, nhìn cả người Mẫn Nguyên toát ra vẻ đau khổ, khẽ thở dài, đang muốn nói vài câu an ủi thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân, ánh mắt hắn âm trầm, quay đầu ra hiệu bằng mắt cho Daniel (John).

Daniel khẽ giơ tay ra hiệu “yên lặng” cho Gỉa Huân, khẽ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt mà cố gắng bình tĩnh của cô, quay đầu nháy mắt với Mạc Nam, sau đó hai người hết sức ăn ý chạy trốn theo hai hướng khác nhau.

Mận Nguyên ngẩng đầu hơi kinh hoảng nhìn Mạc Nam từ hướng bên cạnh đang chạy đến, cắn môi, nước mắt trên mặt lập tức chảy ra.

“CUT”

Trong một giây, Chu Hạ Ninh chậm rãi ngẩng đầu lau nước mắt trên mặt.

Hậu kỳ còn thêm phần hồi ức, ngày trước Kiều Phi vì cứu cô, một mình chạy theo đường khác thu hút quân địch, lần đó cũng giống như Mạc Nam bây giờ, bởi vậy mới gợi ra phần ký ức của Mẫn Nguyên.

Mà bây giờ, chẳng qua là Trang Dực quay lại đi đến trước mặt cô vươn tay.

Xung quanh nhân viên đoàn phim đều bận rộn, tổ đạo cụ, ngọn đèn chiếu sáng cho các tổ đang bận rộn kiểm tra mỗi bên, chuẩn bị cho cảnh quay sau.

Chu Hạ Ninh ngồi xổm cạnh một đống gạch trong phòng bị bỏ hoang, đầu gối bởi vì quỳ trên hòn đá mà có chút đau, cảm giác đau đớn, khổ sở, hối hận vừa rồi được cô chậm rãi thu hồi vào đáy lòng, giống như con sóng tràn vào bờ cát rồi lại như thủy triều từ từ hạ xuống, rất đơn giản, rất tự nhiên.

Cô ngẩng đầu, trước mắt là một bàn tay mạnh mẽ với những khớp xương rõ ràng, từ từ nhìn lên trên, đứng đó là Trang Dực đang tươi cười rạng rỡ, một chút bụi bẩn và vết thương do thợ trang điểm hóa trang cũng thông làm tổn hại gì đến vẻ đẹp của anh ta, ngược lại lại tăng thêm mấy phần nam tính.

Cô nghĩ, Trang Dực thật sự là một người đàn ông có nhiều ưu điểm. Đàn ông như thế, sống trong cái vòng luẩn quẩn này, đương nhiên cũng sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt.

“Cám ơn”. Chu Hạ Ninh chỉ suy nghĩ một giây, cảm thấy không cần khác mọi người, cô đưa bàn tay đầy tro bụi của mình nắm vào lòng bàn tay hắn, nhìn ánh mắt hắn phát sáng, cô nhìn xuống, nhờ vào lực của hắn đứng dậy, sau đó rút tay thật nhanh, rồi nói:” Cám ơn”

Trang Dực chỉ cảm thấy lòng bàn tay của mình như đang cầm một khối bông mềm mại, còn chưa cảm nhận được đã biến mất, trong lòng anh cũng dâng lên cảm giác lạc lõng.

Nếu có thể nắm tay mãi không buông như vậy, thật là tốt biết bao.

Chu Hạ Ninh không nhìn anh ta, quay đầu đi đến chỗ khác, chờ thợ trang điểm đến.

Ngôi nhà bỏ hoang này ở ngoại ô thành phố S, bởi vì mấy tháng trước chủ nhà đã chuyển đi, một thời gian không có người ở trở nên hoang vắng, cửa sổ có đồ phế thải cũng đã bị người mua đồng nát phá đi, đoàn làm phim ký hợp đồng với chính quyền địa phương thuê nơi này nên tất cả mọi người trong đoàn đều chuyển đến đây.

Để tiện nghỉ ngơi, đoàn phim ở ngoài khu đất trống dựng lều cho diễn viên và nhân viên trong đoàn nghỉ ngơi, Chu Hạ Ninh ngồi nghỉ ngơi trong lều của mình, uống nước sau đó nhắm mắt yên lặng cho thợ trang điểm làm việc.

“Hạ Ninh, cô dưỡng da thật tốt.” Thợ trang điểm là một cô gái trẻ, họ Chu, trong đoàn đều gọi là tiểu Chu, bởi vì tuổi gần bằng, lại cùng là con gái, Chu Hạ Ninh tự nhận quan hệ với cô ấy cũng không tệ, “Nhưng mà, cô bây giờ còn trẻ, bình thường phải chú ý bảo dưỡng, đóng phim xong nhất định phải nhớ tẩy trang cẩn thận, đừng có ỷ vào tuổi trẻ mà không bảo dưỡng làn da cho tốt.”

“Cám ơn.”Chu Hạ Ninh nhắm hai mắt, cong môi cười.

Điều này cô đã trải qua, ngày trước ỷ vào tuổi trẻ, đóng phim xong đã khá muộn, thường xuyên không tháo trang sức hoặc là không tẩy trang sạch đã đi ngủ. Không nghĩ đến hậu quả, chưa đến 30 tuổi, da của cô đã xuất hiện vấn đề như là lỗ chân lông to, làn da bị sạm màu, khi đó có hối hận thì cũng đã muộn. Mấy loại sản phẩm dưỡng da quảng cáo chữa trị hiệu quả đều là lừa đảo, khi làn da đã bị hỏng muốn khôi phục lại như ban đầu, đó là chuyện hoàn toàn không thể, tuổi càng lớn làn da càng ngày càng kém.

Cho nên, hiện tại cô tự nguyện về phòng, dành nhiều thời gian tỉ mỉ tẩy trang, không thể tùy tiện lau qua vài cái là xong.

Đến khi trang điểm xong còn chưa đến lượt cô diễn, cô từ từ nhắm hai mắt nằm trên ghế nghỉ ngơi.

Mấy hôm nay thường xuyên rất muộn mới diễn xong, cô lại dậy sớm nghiên cứu vai diễn ngày hôm đó một lần, nên luôn có cảm giác mệt mỏi.

Cà phê lại có quá nhiều caffeine, cô chỉ có thể tìm chút thời gian nghỉ ngơi.

Mọi người trong lều đa số đều đi ra ngoài, xa xa có hơi ồn ào, nhưng bốn phía thật im lặng làm cho Chu Hạ Ninh dần dần có chút buồn ngủ.

“Chị Phạm, chị ngồi đi, em đã nhờ người đi thông báo cho anh Trang.”

Giọng nói quen thuộc vang lên, Chu Hạ Ninh lâp tức tỉnh táo, quay đầu, cô thấy ý cười trong ánh mắt kia, một đôi mắt trang điểm tinh xảo rất đẹp.

Nhìn quen mắt nhưng cảm thấy xa lạ. Chu Hạ Ninh nhíu mi suy nghĩ một giây đã nhớ ra đây là Phạm Duyệt Tân.

Kiếp trước cô chỉ là diễn viên hạng ba, cũng từng đóng phim với Phạm Duyệt Tân, nhưng chỉ là vai phụ nên không quen biết, mà bây giờ Phạm Duyệt Tân so với người trong ký ức của cô trẻ hơn rất nhiều.

“Chị Phạm, đây là Chu Hạ Ninh.” Đứng bên là trợ lý trường quay Tiểu Vương, đang nháy mắt với Chu Hạ Ninh.

Scandal của Chu Hạ Ninh, Trang Dực và Lê Huyền đã lên báo, tuy rằng không ầm ỹ nhưng tất cả mọi người đều biết.

Tiểu Vương sống với Chu Hạ Ninh trong khoảng thời gian này, cảm thấy Chu Hạ Ninh không giống với những gì trong tạp chí nói, chắc chắn không phải là người cố ý đi nịnh bợ Trang Dực.

Nhưng cô gặp Phạm Duyệt Tân, chắc cũng sẽ xấu hổ?

“Xin chào, tôi là Phạm Duyệt Tân.” Phạm Duyệt Tân làm như chưa biết scandal đó, cười vô cùng dịu dàng hiền lành.

Chu Hạ Ninh từ từ ngồi dậy, cũng cười chào hỏi:” Xin chào, tôi là Chu Hạ Ninh.”

Cô không có chút cảm xúc kinh hoảng hay chột dạ. Kiếp trước khi cô đoạt giải ảnh hậu thì Phạm Duyệt Tân đã bắt đầu xuống dốc, mai danh ẩn tích mấy năm, không đóng thêm một bộ phim nào, chỉ thỉnh thoảng tham gia một số game show, bình thường cũng khó thấy cô ta xuất hiện.

Mà bây giờ, Phạm Duyệt Tân đang là người luôn nổi bật tại các sự kiện, nhất là mấy ngày này scandal của cô ta và Trang Dực nổ ra, tivi, báo chí đã đăng hết tin tức hai người họ từ hồi mới quen biết cho đến bây giờ, lập tức trở thành tin HOT tình yêu của Trang Phạm.

Cũng vì vậy mà áp chế được scandal tình tay ba của cô và Trang Dực. So với Phạm Duyệt Tân đang nổi danh, thậm chí có các loại ảnh chụp làm bằng chứng mọi người càng tin tưởng, Trang Phạm yêu nhau mới đúng là mối nhân duyên tốt đẹp.

Tiểu Vương bên trái nhìn Chu Hạ Ninh, lại nhìn Phạm Duyệt Tân, tuy rằng trên mặt hai người đều mang ý cười, nhưng hắn lại cảm thấy lòng bàn tay chảy mồ hôi, làm sao mà hắn lại thấy chột dạ đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.