Lúc này không còn ai, Bối Ngọc Nhi mới thẳng thắn nói với Đỗ Phong Nam. "Đỗ tổng của em à, bây giờ anh có thể từ từ nói rồi."
Đỗ Phong Nam thở dài, rốt cuộc cũng chẳng đành giấu diếm, anh nắm tay cô, dịu dàng nói: "Được anh nói tất cả với em, chuyện phải nói đến mấy năm trước, vài năm trước, một hôm khi anh vừa kết thúc tiệc xã giao, đàm phán hợp tác một bộ phim điện ảnh với bên đầu tư, đối phương yêu cầu dùng diễn viên của bản thân làm nữ chính, sau khi suy xét nhiều bên, anh cũng đã đồng ý rồi, nhưng không ngờ.."
Lúc đó, Đỗ Phong Nam vừa đẩy cửa bước vào phòng của anh, thì trước mặt anh chính là Phong Dao.
"Đỗ tổng, tôi muốn nổi tiếng, nếu thật sự phải dùng quy tắc ngầm mới có thể..." Ngừng một lúc, Phong Dao từ từ xoay người lại, đôi mắt cực kỳ mong chờ nói tiếp: "Vậy tôi muốn thử lần này."
Vừa nói Phong Dao vừa tự mình cởi xuống chiếc áo khoác ngoài, bên trong vậy mà lại chỉ là nội y. Đỗ Phong Nam nhìn cảnh tượng trước mắt, anh thật sự không dám tin vậy mà vậy mà lại có người chỉ vì danh tiếng không tiếc bán rẻ nhân cách của chính mình, nhưng nhìn cô gái trước mắt mình, anh cũng không tin lắm cô gái này như giống như những gì anh nghĩ.
"Được rồi, Phong Dao, cô mặc đồ vào trước đi, sau đó hằng nói chuyện với tôi."
Vốn Phong Dao chính là người chuẩn bị được chọn vào vai nữ chính, nhưng cuối cùng lại bị thay đổi. Lúc đó, cô ta mới ra mắt, không có tài nguyên, không có núi dựa, ngay cả tướng mạo khí chất cũng thiếu lực tương tác, quả thật không thích hợp được lên màn ảnh nhỏ.
Phong Dao cau mày, nhưng vẫn nhẫn nại nói: "Tôi vĩnh viễn nhớ lời cô giáo biểu diễn từng nói, đứa trẻ Phong Dao là tôi diễn rất không tồi, chỉ là tướng mạo hạn chế quá lớn. Nhưng mà.." Phong Dao nhìn thẳng vào mắt Đỗ Phong Nam quả quyết nói: "Tôi không tin, tôi như thế này mà thật sự không thể ăn được chén cơm đó, Đỗ tổng, anh cho tôi một cơ hội đi."
"Được."
Trở lại với hiện tại, Đỗ Phong Nam kể tiếp: "Lúc đó anh cũng vừa mới vào nghề, anh cũng có một chút lý tưởng chủ nghĩa, tự dưng bị tuyên ngôn ước mơ này tác động đến giây cung trong lòng...cho nên anh ấm đầu cũng thật sự cho Phong Dao một cơ hội..Nhưng mà sau đó thì chẳng có gì xảy ra cả."
Bối Ngọc Nhi cau mày, "Vì sao không có gì xảy ra?" Bộ dạng của Bối Ngọc Nhi rõ ràng là không tin.
"Bởi vì cô ấy cũng giống em, đều rất thật tâm muốn có được ước mơ của chính mình. Lúc đó anh đưa áo khoác của anh, bảo cô ấy mặc vào rồi chuẩn bị đi thử vai diễn, chuyện chính là như vậy thôi." Đỗ Phong Nam nói.
Bối Ngọc Nhi liếc Đỗ Phong Nam, cô khoăn hai tay trước ngực, "Hứ, lúc đó biểu hiện của anh đàn ông như vậy,
Phong Dao vậy mà không động tâm với anh? Sau đó hai người không có chuyện gì khác nữa sao? Em còn lâu mới tin."
Nghe lời nói mang đầy vị giấm của Bối Ngọc Nhi, Đỗ Phong Nam bật cười, anh bất giác kéo cô vào lòng anh, dịu dàng nói: "Em đó, đừng ghen vớ vẩn nữa, đúng là sau đó Phong Dao quả thật có suy nghĩ khác với anh, nhưng mà em biết đó...Anh ngoài em ra, đối với bất kỳ ai đều không được."
Bối Ngọc Nhi bị Đỗ Phong Nam ôm bất ngờ, cô có chút xấu hổ nhưng vẫn hỏi: "Vậy anh... Đối với ai mới được?"
Miệng nói ra câu hỏi kia nhưng trong lòng Bối Ngọc Nhi lại tự hỏi, Liệu anh có thế chỉ đối với mình em hay không?
Hai người đang nói chuyện thì thanh âm của Phong Dao cắt ngang: "Bối Ngọc Nhi, đạo diễn Vương bảo cô chuẩn bị quay.
Đỗ Phong Nam nói: "Được rồi, chuyện của chúng ta tối rồi nói, em đi quay phim trước đi được không, đừng suy nghĩ gì nữa nhé!"
Bối Ngọc Nhi có chút không vui, anh ấy đây là biết né tránh hiềm nghi rồi sao?
Cô ủ rũ tự hỏi nhưng lại không nói ra, cô sợ cảm xúc của mình cũng ảnh hưởng đến Đỗ Phong Nam, Bối Ngọc Nhi xoay người bước đi, nhưng trong lòng rõ ràng chăng cam tâm chút nào, "Em đi đây..."
Nhưng là, Bối Ngọc Nhi còn chưa kịp quay người thì bị Đỗ Phong Nam kéo ngược trở lại, "Ngọc Nhi, được rồi, đừng có giận nữa, làm chuyện có nghĩa với anh một chút." Dứt lời, một nụ hôn thật sâu đáp xuống đôi môi anh đào của Bối Ngọc Nhi, khiến cô không kịp suy nghĩ, chỉ ngây ngốc để Đỗ Phong Nam hôn mình.
Đúng lúc đó, một màn này lọt vào tầm mắt của Phong Dao vừa quay sang gọi Bối Ngọc Nhi, cô có chút sửng sốt:
"Hơ..Đồ tổng?" Trong lòng còn xấu hỗ thay cho hai cái người yêu nhau kia, hai người này thật có chuyện gì, cũng quá tự nhiên như ruồi rồi nha!
Bối Ngọc Nhi đẩy Đỗ Phong Nam ra, "Anh cố ý?"
Đỗ Phong Nam đắc ý nói: "Không sai."
Anh cười tươi, đôi mắt đầy lấp lánh, nói: "Anh chỉ muốn cho cả thế giới này biết, anh là của em, và em cũng là của anh."
Bối Ngọc Nhi nghe anh nói, trong lòng lại vui vẻ không ít, là cô lo lắng vô ích, chỉ bằng hành động vừa rồi, có lẽ chẳng có ai dám có ý đồ với anh người yêu của cô...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]