Đỗ Phong Nam ôm Bối Ngọc Nhi ra khỏi Bar. Cô say đến trời trăng mây gió cũng không biết, chỉ một mực hai tay ôm lấy cổ của Đỗ Phong Nam.
Anh nhìn cô như con mèo nhỏ khi tỉnh thì xù lông, khi say thì quấn người, trong lòng vừa thương lại vừa có chút không đành lòng. "Cô nhóc này của mình cũng nặng thật."
Đỗ Phong Nam đang còn nghĩ làm sao để ôm cô lái xe về nhà, thì Bối Ngọc Nhi trong ngực lại bất giác mở miệng lải nhải gọi tên anh không ngừng.
"Phong Nam, Phong Nam, Phong Nam!"
"Có anh, có anh, em đừng gọi anh nữa được không? Ngoan một chút, anh ôm em về." Đỗ Phong Nam kiên nhẫn vừa ôm cô đi vừa dỗ.
Bối Ngọc Nhi ngẩng đầu nhìn Đỗ Phong Nam, hai mắt mông lung, bộ dáng vô cùng vô tội nói: "Phong Nam, anh... hung dữ với em."
Đỗ Phong Nam bó tay than khổ, "Anh... anh không có."
Vừa nói xong, anh cứ nghĩ sẽ xong, ai mà biết Bối Ngọc Nhi hai mắt ầng ậng nước, long lanh nhìn anh càng sâu hơn...
Bộ dạng này của cô vừa vô tội lại khiến người ta không thể không yêu thương, Đỗ Phong Nam chỉ có thể nhượng bộ, hạ giọng thật thấp thỏa hiệp, "Được rồi, anh sai rồi, anh xin lỗi, xin lỗi công chúa của anh."
Đi một bước, Bối Ngọc Nhi lại gọi tên Đỗ Phong Nam một lần. Giống như gọi cho đủ, cho thỏa nỗi niềm trong tim cô, giống như chưa bao giờ được gọi.
Đỗ Phong Nam khó khăn lắm mới mang được Bối Ngọc Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-ti-phu-cua-chang-tong/3575498/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.