Buổi tối dần bao phủ trên đảo. Khắp nơi anh đèn chiếu sáng rực rỡ trong đêm tối.
Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi mất cả tiếng dựng xong lều trại. Bối ngọc Nhi nhìn cái lều dựng giữa biển, bất mãn nói: "Đỗ Phong Nam à, bình thường tôi sống sung sướng quen rồi, bây giờ bảo tôi ngủ trong cái lều thế này, tôi thật sự khó mà chịu được."
Đỗ Phong Nam ngồi một bên lại đang suy tư một vấn đề khác, anh không biết có nên đổi phòng hay không, nhưng nghĩ đến trước khi quay, anh đã đồng ý với Đạo diễn, tuyệt đối sẽ phối hợp, bây giờ mà trở mặt thì....
Aizz...đúng là mệnh khổ. Hai bàn chân của anh vẫn còn chưa được xử lý đâu.
Bối Ngọc Nhi không thấy Đỗ Phong Nam nói gì, lúc này mới nhìn anh, cảm thấy anh có gì đó không đúng, liền đi tới ngồi xuống cạnh anh, hai ngườ cùng hướng mặt ra biển.
Gió trên biển vẫn không ngừng thổi vào từng đợt. Thấy Đỗ Phong Nam cởi dép khỏi chân, nhìn vào lòng bàn chân chính mình như đang kiểm tra cái gì đó, Bối Ngọc Nhi hỏi, "Chân anh bị sao thế, có phải bị thương rồi không?"
Đỗ Phong Nam quay mặt nhìn cô, thấy đôi mắt đen có chút mê mang của cô anh nói: "Cũng không đáng ngại, chỉ bị tróc da chút thôi, trở về sẽ bôi thuốc."
Anh nhìn ra biển, đột nhiên hỏi cô, "Em...có phải rất không thích tôi, chúng ta miễn cưỡng ở cùng như vậy, có tốt không?"
Bối Ngọc Nhi khó hiểu nhìn Đỗ Phong Nam, đây là lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-ti-phu-cua-chang-tong/3575472/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.