Sáng ngày hôm sau, Đỗ Phong Nam tỉnh dậy, cảm nhận được trong ngực có cái gì đó mềm mềm ấm ấm.
Tiếng điện thoại làm anh tỉnh hẳn, nhìn vào lòng mình, Bối Ngọc Nhi vẫn đang ngủ ngon lành, nhưng thanh âm điện thoại lúc này cũng đánh thức cô.
"Điện thoại của anh kìa, mau bắt máy." Cô hai mắt vẫn nhắm, lầu bầu không vui.
Đỗ Phong Nam nhăn mày, còn không biết ai đang ôm chặt anh không buông, làm thế nào mà nghe điện thoại được đây?
"Vậy em bỏ anh ra, ôm chặt như vậy, làm sao cử động?" Đỗ Phong Nam nói.
Bối Ngọc Nhi lúc này mới hoảng hồn, vội bò dậy buông ra, cách xa anh một mét, "Ai ôm anh chứ?"
Cô xấu hổ đỏ hết cả mặt, quay đi chỗ khác, lí nhí nói: "Tại em có thói quen ôm chăn ngủ, em tưởng anh là chăn, nên...nên..."
Đỗ Phong Nam phì cười, trêu chọc nói: "Ồ, anh còn tưởng là em xem anh là anh chàng đẹp trai nào nữa chứ?"
Hả??
Bối Ngọc Nhi bị Đỗ Phong Nam châm chọc, cô nổi cáu, "Này mau nghe điện thoại của anh đi, ồn chết được."
"Được rồi." Đỗ Phong Nam uể oải, với lấy cái điện thoại vẫn đang reo không ngừng, nghe máy, "Alo, mẹ à."
Cũng không biết là bên kia, mẹ Đỗ Phong Nam nói gì, chỉ thấy vẻ mặt của anh nhất thời biến sắc, lớn tiếng hai chữ, "Cái gì??"
Sau đó là một tràng dài thanh âm tút tút tút vang lên.
Kết thúc cuộc gọi rồi? Đỗ Phong Nam day day mi tâm, mẹ anh đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-ti-phu-cua-chang-tong/3575469/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.