Bị anh bất ngờ kéo vào ngực, Ngọc Nhi ngượng chín mặt, cô đẩy anh ra, " anh làm cái gì, nói được rồi, còn lôi kéo?"
Anh cười xòa một tiếng, liền buông cô ra, "em ngại cái gì, có cái gì của em, mà Đỗ tổng tôi chưa thấy?"
Đoạn anh ngồi lại ghế của mình, cô nhìn anh, tức lắm, nhưng không thể làm gì.
Họ nào biết, có đôi khi, hai con người vô cùng ghét nhau, nhiều khi vận mệnh trói buộc, lại trở nên vô cùng quan trọng với đối phương.
Anh một lần đứng lên, vòng qua bàn làm việc tiến về phía cô, dừng lại ở khoảng cách chừng 4 bước chân, " em qua đây!"
Cô chần chừ, không định đi tới, thì bất ngờ bị anh kéo đến, đè mạnh lên bàn. Hai tau anh chống hai bên, không cho cô chạy.
Đôi mắt anh trầm xuống, " Ngọc Nhi, khoảng thời gian này, chúng ta đều không thể dây dưa tình cảm với bất cứ người nào khác, em không được dùng quy tắc ngầm với ai cả, phải giữ mình trong sạch biết chưa?"
Ngọc Nhi nổi giận, " anh nói tôi, vậy coi lại anh đi, anh nổi tiếng với quy tắc ngầm luôn đấy, tôi không bẩn như anh."
Phong Nam bật cười lạnh. " Ha, em cho rằng, tôi tùy tiện người nào cũng ngủ được. Nói cho em biết, Đỗ Phong Nam tôi, một vườn hoa lá bao quanh đó, nhưng tôi chưa từng hái bông nào đâu, Ngọc Nhi em là người đầu tiên đấy!"
" Tôi thèm tin anh, lời anh nói, có gì để chứng minh?" Ngọc Nhi bĩu môi nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-ti-phu-cua-chang-tong/3575464/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.