"Nguyên liệu nồi lẩu chị mua hai ngày trước đâu rồi? Phương Hồi?" Trước mặt Tiểu Tây là một chiếc vali lớn, bên trong chứa quần áo và đồ dùng du lịch.
Phương Hồi đưa cô mấy gói nguyên liệu cơ bản, hiếu kỳ hỏi: "Chẳng phải Lục lão sư ăn rất cay sao? Sao lại đem theo mấy thứ này?"
Tiểu Tây: "Cái này cho Hạ lão sư, chị mang theo đồ ăn vặt cho Lục lão sư. Lẩu ấy à, mọi người thích ăn gì chả được, tùy tiện chọn lẩu uyên ương cũng được mà."
"Nếu em nhớ không nhầm, chẳng phải Hạ lão sư là nghệ sĩ nhà em sao? Tại sao chị lại quan tâm chị ấy như vậy?" Phương Hồi nhìn cô đăm chiêu. Đừng nói là cũng giống như mình, yêu ai yêu cả đường đi lối về đấy chứ? Tiểu Tây rất không hiểu chuyện: "Chị ấy là idol của chị, em quên rồi à? Chị không chỉ là fan nhan sắc, còn là fan diễn xuất và fan sự nghiệp đấy nhé."
Phương Hồi vốn muốn nhân cơ hội nói đùa: ". . ."
Cô thực sự quên mất rằng kể từ khi Lục Ẩm Băng ra nước ngoài, Tiểu Tây làm việc ở công ty từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều, Hạ Dĩ Đồng ít khi tới công ty, cho dù có tới thì Tiểu Tây cũng hiếm khi nhìn thấy cô ấy, càng không có tình cảnh giống trước đây, khi hai người chạy theo hai nghệ sĩ nhà mình, hỗ trợ chạy hoạt động, sẽ lén lút líu ríu với nhau. Cảm giác khác biệt hoàn toàn so với lúc chạy hoạt động trước đó, đến mức Phương Hồi gần như đã quên hết những chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/3998495/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.