Chiếc xe kia vẫn bíp còi không ngừng, giống như cảnh cáo, cũng giống như phô trương, lại cũng chẳng giống lắm.
Hạ Dĩ Đồng kiên cường trừng mắt nhìn về phía trước, nhưng dưới ánh sáng mạnh như vậy, căn bản là không thể nhìn rõ khuôn mặt đối phương, tất cả chỉ có thể dựa theo cảm giác.
Hai bên cứ như vậy, không ai nhường ai, kéo dài khoảng mười giây.
Hạ dĩ đồng cảm thấy có gì đó bất thường. Sao người này không có chút phản ứng gì vậy? Nếu muốn chụp hai người các cô thì phải có tiếng máy ảnh tách tách chứ.
Lục Ẩm Băng nhô đầu ra khỏi lưng cô, quan sát hai giây, vỗ nhẹ vai Hạ Dĩ Đồng, bình tĩnh nói: "Mẹ chị."
Hạ Dĩ Đồng: "? ? ?"
Lục Ẩm Băng: "Xe nhà chị."
Hạ Dĩ Đồng: "Hôm qua lúc em tới, em đâu thấy chiếc xe này đỗ trong sân nhà chị."
Lục Ẩm Băng kiên nhẫn nhoài người ra trước: "Hôm qua lúc em vừa tới đã chạy thẳng lên phòng chị đại chiến ba trăm hiệp, sức đâu mà chú ý đến chiếc xe đỗ trong sân nhà chị."
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Không phải, người phụ nữ này, càng ngày càng biết cách đổi trắng thay đen. Lúc ở trong xe, là ai đã sẵn sàng kéo khóa quần, là ai sợ xe rung, là ai nói với mẹ rằng đừng gọi vì tối ngày hôm sau mới xuống tầng, là ai vừa dỗ dành vừa đe dọa rằng phải làm với chị ấy đến tận rạng sáng, ngủ thiếp đi rồi vẫn còn túm đầu người ta dậy.
Rốt cuộc là ai? Là ai hả? Lúc Hạ Dĩ Đồng còn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/3998492/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.