Ngay lúc Lục Ẩm Băng đang trong thế bị động "không thể tách rời" với Tiểu Tây thì Hạ Dĩ Đồng mở cốp xe, giúp Phương Hồi cất hai chiếc vali vào.
Hạ Dĩ Đồng nở một nụ cười tươi tắn, Phương Hồi bình tĩnh chấp nhận, nhìn Lục Ẩm Băng chỉ chép miệng một cái.
Trong ánh điện hai người từ bỏ ý định trêu chọc nhau, đồng thanh cười lớn, ngồi cạnh trò chuyện. Có lẽ lát nữa sẽ lại đi ăn, hôm nay có vẻ đẹp trời, người yêu tôi trông thật dễ thương.
Lục Ẩm Băng thừa nhận ngay lúc nhìn thấy Tiểu Tây, bên cạnh thái độ ghét bỏ còn có vui vẻ, nhưng khi Tiểu Tây ôm cô quá 30 giây thì cô không thấy vui nữa, thay vào đó là thù mới hận cũ âm thầm dâng lên, Tiểu Tây lại không chịu buông cô ra, có lẽ là phải sử dụng đến bạo lực.
Nói thì lâu mà hành động thì nhanh, vào lúc sắc mặt Lục Ẩm Băng âm trầm sắp nổ tung, thì có hai cánh tay vươn ra hai hướng, một tay kéo vai Tiểu Tây sang, một tay túm cổ Lục Ẩm Băng lôi ra.
Hành vi bạo lực đơn phương biến mất không dấu vết, chỉ có Tiểu Tây không hiểu gì, chỉ có dây thần kinh căng thẳng đang nhắc nhở nàng, cảnh báo này ngay lập tức biến mất khi Phương Hồi lôi nàng đi.
Tiểu Tây: "Tại sao lại ngăn chị hồi tưởng chuyện xưa?"
Phương Hồi: "Muốn hồi gì thì về nhà rồi hồi. Ở đây nhỡ bị chụp ảnh lại thì sao?"
Bên kia, Hạ Dĩ Đồng đang cạy từng ngón tay của Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/3730600/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.