Chương 211: Mọi người ngồi trên bàn đều có suy nghĩ riêng, Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng đang nghiên cứu cách sản xuất hàng loạt chuỗi cơm chó trong tương lai; Tần Mộ và Thương Ấu Tuyền ngấm ngầm quan sát động thái của hai người kia, muốn soi ra nhiều bằng chứng hơn; Châu Nhất Văn hóa thân thành lão thiền sư bất động nhất tâm lưỡng dụng, muốn nghe vài câu chuyện tham khảo cho kịch bản chuyển thể; chỉ có Tần Hàn Lâm một kẻ u mê chồng mình đang mải mê khoe người chồng đẹp trai chói lóa. Tần Hàn Lâm nói, phải đính chính một chút, ông và Chiêm Đàm không phải quen nhau khi ông đang trên đường sưu tầm dân ca, mà là bạn học cấp ba, cùng trường không cùng lớp. Sự chú ý của Tần Mộ bị thu hút trở lại, không ngờ tình báo của mình là sai! Nghĩ đi nghĩ lại, khi đó cô chưa ra đời, Tần Hàn Lâm không nói cho cô biết, cô không biết những chuyện cũ năm xưa này rất bình thường. Hạ Dĩ Đồng cho rằng như này mới hợp lý, trước đây Tần Hàn Lâm kể chuyện cũ, thời gian nhắc tới là ba mươi năm trước, bây giờ Tần Hàn Lâm chưa tới năm mươi tuổi, mới hơn bốn mươi, ba mươi năm trước đúng thời điểm lên cấp ba. Tần Hàn Lâm và Chiêm Đàm quen nhau vào một buổi tối, tại bữa tiệc văn nghệ của trường, Chiêm Đàm nổi danh ở trường học, cực kỳ đẹp trai, cấp ba từng là người mẫu ảnh bìa tạp chí, lạnh lùng kiệm lời, không thường xuyên tới trường nhưng điều này không ngăn được mấy em gái mê như điếu đổ, đứng đầu trong top nam sinh đẹp trai nhất trường. Trong trường, Tần Hàn Lâm cũng có tiếng, nhưng mà là tai tiếng, bad boy và một rổ thị phi, đặc biệt là trong đám học sinh cấp hai, một tên lưu manh vô lại, cứng đầu ngông nghênh. Tần Hàn Lâm cao ngạo, nghe nói trong trường có một kẻ tên Chiêm Đàm, đẹp trai ngang ngửa hắn, đương nhiên lúc đó Tần Hàn Lâm không biết, độ đẹp trai của hắn là do tính cách của hắn bồi thêm, còn nếu chỉ bàn mỗi cái mặt, thì số người đẹp trai hơn hắn xếp dài cả dãy phố. Tóm lại, hắn cực kỳ không phục. Năm lớp mười hai, nghe nói cái tên Chiêm Đàm lúc nào cũng một thân một mình, nay muốn tham gia biểu diễn tại tiệc văn nghệ buổi tối của trường, Tần Hàn Lâm không thể ngồi yên, hắn cũng đi, hắn sẽ quay video, kỹ thuật khá ổn nên đã xung phong nhận làm người cầm máy quay, tự chuẩn bị dụng cụ, trường học cân nhắc, rồi đồng ý. Cũng vào ngày hôm đó, lần đầu tiên hắn gặp mặt cái tên thâm tàng bất lộ, diện mạo trứ danh – Chiêm Đàm. Chiêm Đàm tham gia một tiết mục nhóm, gọi là cái gì mà biểu diễn thời trang, nam nữ lần lượt bước ra, đi hai bước lại nhảy hai bước, Tần Hàn Lâm ngủ quên ở dưới đài, cho đến khi Chiêm Đàm ra sân, Tần Hàn Lâm mũ trùm đầu bị tiếng la hét bên dưới đánh thức, Chiêm Đàm mặc một bộ đồ công nhân màu xanh dương bình thường, cổ áo giặt trắng sạch tinh tươm, tóc tạo kiểu thông dụng bôi một lớp mousse tạo bóng, nói tóm lại ăn mặc với hóa trang như quần què, chỉ có cái khuôn mặt đẹp trai kia cân mọi tạo hình. Tần Hàn Lâm bede từ trong trứng, nhưng không có mấy cái quan điểm tào lao lộn xộn, khi đó còn đang học ở Hong Kong, từ lần đầu nhìn thấy Chiêm Đàm, hắn đã biết thế nào là nhất kiến chung tình, gặp rồi, thích rồi, muốn có được. Quên luôn mục đích đến đây là để so độ đẹp trai, máy ảnh cũng không cần, ném sang cho một bạn học đứng gần mà bản thân hắn cũng chẳng biết người đó là ai, Chiêm Đàm biểu diễn xong, hắn ba chân bốn cẳng chạy tới hậu trường. Tần Hàn Lâm nhìn anh thay quần áo, yết hầu quyến rũ, rời khỏi hậu trường, hắn liền theo sát, chặn Chiêm Đàm ở một nơi không có ai, Chiêm Đàm cao hơn hắn nửa cái đầu: "Hello, tôi tên là Tần Hàn Lâm, là một trong số những nam sinh đẹp trai nhất trường, phù sa không chảy ruộng ngoài, chi bằng..." Hắn chỉ đối phương, rồi lại chỉ mình, cười xấu xa, "Tìm hiểu nhau chút đi?" Sau trận cười, đám người kia nghe xong đều sửng sốt, Tần Hàn Lâm của ba mươi năm trước lấy đâu ra dũng khí ấy? Quay lại hiện tại, cái kiểu tỏ tình dứt khoát gọn gàng này cũng hiếm thấy. Lục Ẩm Băng xấu hổ cúi đầu. Cái câu "Yêu nhau không?" kia cô tự cho là lớn mật lắm rồi, so với câu của Tần Hàn Lâm chẳng khác gì thầy đồng gặp mụ phù thủy. Tần Mộ nổi khùng khi nhớ tới cái tên Quý Vi Bạch ương ngạnh cứng đầu, ba cước đạp không ra cái rắm, bực mình rót nửa ly rượu đỏ rồi uống cạn. Thương Ấu Tuyền thầm nghĩ dù động thái cô hơi chậm một chút, nhưng tiến triển rất nhanh. Châu Nhất Văn ế, bận rộn sáng tác ai rảnh đâu mà yêu với đương, cầm đũa gắp cho bản thân một miếng cơm chó, không, là miếng đậu phộng, hỏi: "Chiêm tổng đồng ý sao?" Tần Hàn Lâm nhìn mọi người một lượt, nhàn nhạt buông một câu: "Anh ấy nói, còn 3 tháng nữa tôi mới lớn, tạm thời không có hứng thú với chuyện này." Tiếng Châu Nhất Văn nhai đậu phộng giòn tan: "Này là từ chối lịch sự hử?" Tần Hàn Lâm ủ rũ, khiến mọi người cũng uể oải theo, ngay sau đó ông đắc chí cười: "Khi ấy tôi cũng nghĩ vậy, nhưng ngày anh ấy "đủ tuổi", ảnh tới gõ cửa phòng ký túc xá tôi, khụ." Tiếng ho khan đầy ẩn ý, thậm chí mang theo chút màu sắc. Cả phòng yên tĩnh một cách kỳ lạ. Hạ Dĩ Đồng rót cho Lục Ẩm Băng một ly nước, nước tràn khỏi miệng ly lúc nào không hay, tay Lục Ẩm Băng cầm đũa gắp thức ăn ngừng lại giữa không trung, Tần Mộ và Thương Ấu Tuyền tạm gác lại việc trao đổi ánh mắt, Châu Nhất Văn đang nhai đậu phộng cũng ngừng lại, cẩu độc thân quả nhiên nhận được một cú kích lớn. Mọi người nhìn về phía Tần Hàn Lâm, trong đầu hiện lên một suy nghĩ: Không ngờ Chiêm tổng lại là người như vậy. "Nghĩ cái gì đấy, từng cái một," Tần Hàn Lâm đưa tay đập bong bóng màu sắc đang bay trong không khí, nói, "Anh ấy gõ cửa phòng tôi, đưa tôi một tờ giấy, hẹn buổi chiều ra ngọn núi sau trường học." Châu Nhất Văn nghe xong mặt không biểu cảm: "Sau đó hai người ở lưng chừng núi, giữa trời giữa đất rồi..." Nửa câu bỏ dở ý vị sâu xa. Tần Hàn Lâm nhặt một hạt đậu phộng rồi ném về phía người kia. Châu Nhất Văn: "Giữa trời giữa đất, rồi ông còn mang theo cái thảm trải à? Chuyện này không hợp với lẽ thường cho lắm." Cả bọn: ". . ." Không ngờ Châu đại biên lại là người như này. Một bữa cơm để mọi người nhìn rõ mặt thật của nhau, Châu Nhất Văn liên tiếp bị mấy người mời rượu, uống xong để giữ mặt mũi, không nói lời nào, ngồi yên nhai đậu phộng. Không khí hài hòa, Hạ Dĩ Đồng hỏi: "Đạo diễn Tần, không phải ngài nói ngài là người Hong Kong sao? Nói chuyện cũng là tiếng Hong Kong chúng tôi, sao lại là chú của Tần tổng?" Lại nói, tiếng phổ thông của ông bây giờ rất chuẩn. Tần Hàn Lâm uống một ngụm rượu: "À, chuyện này, cha tôi có tới Hong Kong bàn chuyện làm ăn trong vài năm, tôi đi theo ông ấy, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì quay trở về đại lục. Sau đó mới xảy ra mâu thuẫn với người nhà. Lại thêm Chiêm Đàm là người Hong Kong, tôi cũng đặt trọng tâm sự nghiệp ở Hong Kong, rồi nói với người ngoài mình là người Hong Kong." Hạ Dĩ Đồng: "Xuất giá tòng phu?" Tần Hàn Lâm cực kỳ thích câu này: "Chuẩn, chuẩn không cần chỉnh.' Lục Ẩm Băng chọc chọc đùi Hạ Dĩ Đồng, tận dụng thời cơ nói: "Có phải sau này em cũng có thể nhận mình là người Bắc Kinh rồi? Xuất giá tòng thê?" Hạ Dĩ Đồng lén lút nhéo tay cô, nhíu mày nhìn cô, nói cái gì đó, con ông trời này lại muốn trêu cô rồi. Lục Ẩm Băng cười cười, tiếp tục hỏi: "Khi nào em gả cho chị?" Cả người Hạ Dĩ Đồng kịch liệt run lên, miễn cưỡng trấn định bản thân hỏi: "Chị nói gì cơ?" Lục Ẩm Băng cười, nét cười phóng túng, nhướng mày: "Chị nói, em định lúc nào thì gả cho chị?" Đây là cầu hôn sao? Là thật sao? Đúng vậy, nữ kỵ sĩ rốt cục cũng cầu hôn công chúa rồi! Nàng cứu đối phương lâu như vậy rồi, hai người sớm đã chung sống hạnh phúc, cuối cùng nàng cũng nhớ ra chuyện cầu hôn rồi! Nội tâm Hạ Dĩ Đồng gào thét, suýt nữa bật khóc, kích động mặt đỏ như trái cà chua, dùng tay phẩy phẩy tản nhiệt, nói: "Chỗ này hơi nóng, chúng ta về nhà rồi nói." Dứt lời, Hạ Dĩ Đồng thầm vả cho mình mấy cái, cái gì mà về nhà rồi nói cơ chứ, đáng lý phải đồng ý ngay lập tức mới đúng, về nhà lập tức bàn bạc chi tiết chuyện cử hành hôn lễ, danh sách khách mời, vân vân mây mây... Cô nhìn chằm chằm bờ môi Lục Ẩm Băng, hi vọng chị ấy nói lại một lần nữa, cô nhất định sẽ đưa ra câu trả lời khẳng định: "Bây giờ, ngay bây giờ, ngay-bây-giờ, chúng ta kết hôn đi, em đưa của hồi môn, không cần sính lễ!" Có thể nói là cực kỳ muốn gả. Lục Ẩm Băng yên lặng nhìn cô một lát, nở nụ cười ngọt ngào: "Được, về nhà rồi nói." Hạ Dĩ Đồng nghe xong, trong lòng vang lên tiếng đổ vỡ, muốn để bản thân gục ngã cùng những mảnh vỡ ấy, chôn cùng một chỗ. Với cái óc đậu phụ của Lục Ẩm Băng, không dám hi vọng chị ấy sẽ nhớ rõ chuyện này. Trên bàn, Tần Hàn Lâm vẫn đang hồi tưởng chuỗi ngày tháng huy hoàng của mình, Châu Nhất Văn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không biết đang trầm tư suy nghĩ cái gì, Tần Mộ và Thương Ấu Tuyền đang đóng vai phụ, nhường sân cho Tần Hàn Lâm. Lục Ẩm Băng trêu chọc Hạ Dĩ Đồng, nhưng Hạ Dĩ Đồng như người mất hồn, cả người lộ ra vẻ suy sụp. Đúng lúc này, biến cố xảy ra. "Cạch" một tiếng, Châu Nhất Văn đập đũa, đứng thẳng dậy, ánh mắt vô định, như kẻ hồn bay phách lạc: "Tôi có chút việc phải làm, tôi đi trước." Dứt câu, ông đã đẩy cửa bước ra, ngay cả bóng người cũng không thấy. Mấy người giật mình, Tần Hàn Lâm ợ lên hơi rượu, nói: "Nảy ra ý tưởng, muốn một bước bay về nhà viết kịch bản, ông ấy vẫn luôn như vậy." Đám người ồ lên một tiếng, từ sự cố vừa rồi ổn định lại tinh thần, tâm trạng của Hạ Dĩ Đồng bị gián đoạn bởi chuyện này, cũng trở nên tốt hơn nhiều, Lục Ẩm Băng lấy một cái đĩa mới, đặt một ít món tráng miệng lên, Hạ Dĩ Đồng lắc đầu ra hiệu cô no rồi. Sau khi Châu Nhất Văn đột ngột rời khỏi, Tần Hàn Lâm cũng nhận điện thoại, không lâu sau, một người đàn ông mặc âu phục, đi giày da gõ cửa tiến vào, là nhân vật chính được nhắc đến trên bàn ăn hồi nãy, Chiêm Đàm, Chiêm Đàm hoàn toàn rời khỏi ngành giải trí, tập trung kinh doanh nhưng khí chất không đổi, phong độ như một quý ông đích thực, lông mày đậm quyến rũ, mỉm cười chào hỏi mọi người có mặt trong phòng. Chiêm Đàm đi tới đỡ Tần Hàn Lâm, Tần Hàn Lâm kéo cánh tay của Chiêm Đàm lại, say đến cả người dựa hẳn vào đối phương, lắc lắc đầu nói: "Chồng tới đón em rồi, em muốn về nhà." Chiêm Đàm một tay nắm lấy vai ông, lịch sự gật đầu: "Mọi người, tôi về trước." Bàn chuyện chính xong rồi, buôn chuyện phiếm cũng xong rồi, Tần Mộ kéo Thương Ấu Tuyền, Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng cũng không uống nhiều, năm người chào tạm biệt nhau, ai về nhà nấy. Hạ Dĩ Đồng chăm chú nhìn Chiêm Đàm và Tần Hàn Lâm, rất lâu mới nhìn ra chỗ khác. Lục Ẩm Băng hỏi: "Em nhìn gì vậy?" "Không có gì." Hạ Dĩ Đồng ngoảnh sang chỗ khác, nhìn Thương Ấu Tuyền, chính xác thì là nhìn tay Thương Ấu Tuyền, nét mặt nhẹ nhàng biến hóa. Đạo diễn Tần và Chiêm Đàm luôn đeo nhẫn cưới, ngón tay chị Thương Ấu Tuyền cũng đeo nhẫn đính hôn, thời gian chị Ấu Tuyền ở bên cạnh Kiều tổng so ra còn ngắn hơn thời gian của mình. Cô rũ mắt nhìn ngón tay mình không có trang sức nào, thở dài. Chương 212: Trong lòng cô ngàn vạn lần rối rắm, bộn bề suy nghĩ nhiều hơn hẳn so với tâm trí Lục Ẩm Băng, cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài thầm kín trong đáy lòng. Hôm nay bầu không khí trên bàn thật sự rất tốt, Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng đều không tự chủ được mà uống một chút rượu vang, không thể tự mình lái xe trở về. Ra ngoài, Lục Ẩm Băng gọi điện thoại, lại vào xe ngồi đợi tài xế đến đón hai người. Hai người nhìn nhau không nói gì, Hạ Dĩ Đồng tập trung nghĩ tới chuyện cầu hôn, trong lòng không khỏi lo lắng. Lục Ẩm Băng lại lên Weibo, một tay nghịch ngợm ngón tay Hạ Dĩ Đồng, một tay lướt newsfeed gϊếŧ thời gian. Chị ấy quả nhiên quên rồi. Hạ Dĩ Đồng ai oán nghiêng đầu nhìn Lục Ẩm Băng. Lục Ẩm Băng dường như không nhận ra điều gì, nhàn rỗi lướt Weibo, nói mấy chuyện vặt trong giới giải trí, đều là cô hóng hớt được từ người khác, cô ở địa vị này, không cần nghe ngóng cũng tự nhiên có mấy chuyện nhảm nhí tìm tới cuộc sống của cô, huống hồ cô còn có một người bạn thân không điểm uy tín, luôn kể mấy chuyện nhảm cho cô nghe. Ví dụ như nói về một người nổi tiếng trong giới đã ly hôn từ lâu, hiện đã có con, lần gần đây đi ăn tối còn ngang ngược đi cùng tình mới; ví dụ như bộ phim nọ được tung ra tưởng là được PR rầm rộ chất lượng xịn xò, tên tuổi lừng danh nhưng thật ra đang ngấm ngầm bị cản trở, đôi khi những bình luận thoáng qua thật không thể tin được, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật; ví dụ như... Cô cố gắng vụng về tìm chủ đề, nhưng những lời Hạ Dĩ Đồng đáp lại rất bình thường, mặc dù cô ấy đã cố gắng tỏ ra ngạc nhiên, nhưng Lục Ẩm Băng vẫn dễ dàng nhận ra đối phương đang lơ đãng, trầm tư vào chuyện khác. Lục Ẩm Băng nội tâm cười thầm một tiếng, cố ý nói: "XXX kết hôn với XX, em có biết không?" Mắt Hạ Dĩ Đồng khẽ run, cô ngồi thẳng dậy, XXX và XX là hai diễn viên điện ảnh ưu tú, đều là nam nhân, rất nhiều năm --- khoảng mười năm trước, có hợp tác trong một bộ phim điện ảnh đồng tính, lấy được giải thưởng quốc tế, ngoài màn ảnh là anh em tốt. Lục Ẩm Băng nói: "Thông tin chính xác từ nước ngoài, Tết nguyên đán năm nay sẽ tiến hành hôn lễ ở Thụy Sĩ, mời chị tới dự, em có muốn đi cùng chị không?" Hạ Dĩ Đồng suýt nữa buột miệng: Em muốn trực tiếp kết hôn với chị. Nhẫn nhịn, da mặt mỏng, cuối cùng không có ý tốt mà thẳng thắn như vậy. Hạ Dĩ Đồng: "... Được. Nhưng mà em đi như vậy có vấn đề gì không? Lấy danh nghĩa gì để tới?" Lục Ẩm Băng nói: "Em là bạn gái của chị, chị dẫn người nhà chị đi dự tiệc thì có vấn đề gì sao?" Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng xua tay nói: "Ý em không phải vậy, ý em là chúng ta không phải..." cô sắp xếp lại từ ngữ, hạ giọng nói, "Không phải là chuyện tình bí mật sao? Sao có thể ra mặt lộ liễu như vậy được?" Ánh mắt Lục Ẩm Băng kinh dị nhìn cô, trông có vẻ tức giận: "Chuyện tình bí mật?" "Em sai rồi." Hạ Dĩ Đồng dứt khoát nói. "Sai chỗ nào?" Lục Ẩm Băng liếc cô một cái. Hạ Dĩ Đồng không do dự: "Em không biết." Trả lời một cách dễ thương như vậy, thành công chọc Lục Ẩm Băng bật cười, tức giận đều tan biến, ánh mắt trách cứ nhìn cô: "Ai nói mối quan hệ của chúng ta là chuyện tình bí mật? Giáo viên thể dục dạy ngữ văn à? Chúng ta đều thanh bạch tự do, em ra mắt ba mẹ chị rồi, ba mẹ chị cũng thừa nhận em là con dâu Lục gia, Lai Ảnh, và vị Tần tổng kia, Thương Ấu Tuyền, Tần Hàn Lâm, bọn họ có ai mà không biết mối quan hệ của chúng ta?" Hạ Dĩ Đồng nói: "Em biết mình sai đâu rồi, không được dùng từ ngữ bừa bãi." Lục Ẩm Băng nói: "Hoàn cảnh hiện tại không cho phép công khai trước công chúng thôi. Nhưng không cần giữ kín với những người thân thiết, bạn bè của chị trong giới giải trí đều là người đáng tin cậy, hôm nào có thời gian chị sẽ dẫn em đi gặp họ." "Vâng." "Tết năm nay, hay là em cùng chị đi thăm người thân? Người ta hỏi em là gì của chị, chị sẽ trả lời em là bạn gái của chị." "Cái này không cần đâu!" Hạ Dĩ Đồng vội vàng nói, sợ từ chối chậm, cô phải đi gặp mấy bà dì túm năm tụm ba kia, mặc dù cô không có như vậy, nhưng gặp nhiều lại sầu não, không có nhu cầu để mấy người kia dùng ánh mắt dò xét, quét từ đỉnh đầu tới gót chân cô rồi bình luận một lượt, rồi còn những lời hỏi thăm ồn ào inh tai nhức óc. Lục Ẩm Băng cười, tiếng cười rõ ràng. Cô đưa tay xoa xoa đầu Hạ Dĩ Đồng mềm mại, cúi đầu nhìn em ấy: "Đùa em thôi, chị đây mới không cần đưa em đi gặp mấy người đó, nhưng mà tết đến cũng có gặp vài người nhà, mấy chú bác bên ngoại, hồi bé chị theo mẹ đi qua đó, quan hệ với bọn họ cũng tương đối thân thiết, em có muốn tới không?" Dừng một chút, lại nói thêm: "Đều là những người trí thức cấp cao, sẽ không hỏi han chặt chém, em chỉ cần ló cái mặt cho bọn họ nhìn là được." Hạ Dĩ Đồng có chút xấu hổ cúi đầu: "Này nói sau." Lục Ẩm Băng vẫn như cũ, cười sủng ái: "Được, không vội." Hạ Dĩ Đồng lén nhìn ngón tay Lục Ẩm Băng đang đặt trên đùi mình, nghĩ: Mặc dù Lục Ẩm Băng không cầu hôn mình, nhưng có vẻ tính đến chuyện muốn ở bên mình cả đời, còn muốn đưa mình đi gặp những người bạn tốt và người nhà của chị ấy, cầu hôn cái gì, có khả năng mình cũng chẳng quan tâm đến hình thức này nữa, có nội dung được rồi. Dù sao chuyện tình đôi ta cũng đặt trong tình cảnh đặc biệt, trong tim có người kia là được. Hơn nữa, cũng không nhất thiết để Lục Ẩm Băng cầu hôn, cô... cũng có thể làm được. Lại hơi lộ ra dáng vẻ hận không thể gả ngay bây giờ, có thể khiến đối phương trêu đùa. Lục Ẩm Băng này một mực nhớ kỹ lịch sử muốn độn thổ của người ta, trước kia chuyện bị Lục Ẩm Băng chụp lén, thỉnh thoảng vẫn bị đào lên để nhắc nhớ. Nhưng trêu chọc, so với chuyện cầu hôn, đúng là không là gì cả. Quyết định vậy đi, nếu trước tết năm nay, Lục Ẩm Băng vẫn không đề cập tới chuyện này, cô sẽ đi mua một chiếc nhẫn. Không nói nhiều, trực tiếp đeo lên ngón áp út chị ấy, nếu Lục Ẩm Băng hỏi cô làm gì vậy, cô sẽ trả lời là nổi hứng mua chiếc nhẫn tùy tiện đeo vậy thôi. Nếu hiểu thì cô sẽ cầu hôn luôn, không, cho dù chị ấy không hiểu, chỉ cần chị ấy hỏi lại mấy lời tương tự như hôm nay, dẫu là nói đùa đi chăng nữa, cô nhất định khắc cốt ghi tâm chuyện: đồng ý trước, chuyện khác tính sau. Điều này vừa giúp cô đạt được mục tiêu, vừa thể hiện cô là một người cẩn thận tỉ mỉ. Nếu Lục Ẩm Băng không nói gì, cô sẽ tiếp tục mua, mua, mua cho tới khi chị ấy nói dừng mới dừng, dù sao thì, cô giàu mà. Mình thật là thông minh, khó vậy cũng nghĩ ra. Tài xế đến, xe chạy thẳng một đường về nhà, Lục Ẩm Băng nhìn Hạ Dĩ Đồng thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ giả bộ nín cười, không khỏi cong cong khóe môi. Có phải Hạ Dĩ Đồng cho rằng kỹ thuật diễn xuất của em ấy rất tốt rồi? Hay là nghĩ mình mắt mù? Nhìn thấy nhẫn trên ngón tay người khác, mắt sáng lấp lánh, còn sáng hơn cả khi nhìn thấy cô cả người trần trụi bước ra khỏi phòng tắm. Lục Ẩm Băng nghiến răng tức giận. Hạ Dĩ Đồng nói đúng, Lục Ẩm Băng thật sự không quan tâm nhiều đến hình thức, dù sao mọi thứ rồi cũng quay về cuộc sống sinh hoạt thường ngày, cô nguyện ý dùng cả cuộc đời để thực hiện câu "Chị yêu em" và lời hứa hẹn "Cùng nhau", nhẫn cưới, hôn lễ, đối với cô mà nói, có cũng được không có cũng chẳng sao. Nhưng nếu như Hạ Dĩ Đồng thích, cô không ngại vì đối phương mà tạo nên những hình thức tốt nhất, đáng nhớ nhất. Nhìn em ấy gấp gáp muốn gả cho mình, hai mắt phát sáng thấy rõ, hiển nhiên là đang suy nghĩ mấy ý tưởng kỳ quái, thật là, nghĩ ngợi một chút lại không nhịn được cười. Hay là mấy kẻ yêu nhau đều như vậy, ở cùng nhau càng lâu, càng phát hiện ra càng nhiều điểm đáng yêu trên người đối phương. Lục Ẩm Băng một tay đỡ trán, nhìn về phía cửa sổ còn lại. Ánh đèn neon vụt qua giữa hàng lông mày, hiện lên vẻ dịu dàng ấm áp mà người ngoài không bao giờ nhìn thấy. . . . Hạ Dĩ Đồng cản lại động tác của Lục Ẩm Băng, dưới ánh mắt nghi ngờ của Lục Ẩm Băng, ngón tay ấn lên, dùng vân tay của mình mở cửa căn biệt thự của Lục Ẩm Băng, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc. Lục Ẩm Băng đứng nhìn bên cạnh, lúc này cô mới phát hiện, Hạ Dĩ Đồng rất chú ý nghi thức. Nếu không... Hạ Dĩ Đồng nhường Lục Ẩm Băng vào trước, nhìn thấy người đi trước mình bỗng xoay mặt lại, nói: "Hạ lão sư, chị thêm tên của em vào tất cả bất động sản của chị nhé?" Hạ Dĩ Đồng: "Hả?" Lục Ẩm Băng: "Chị biết em không thiếu tiền, cũng không cần tiền của chị..." Hạ Dĩ Đồng bật cười: "À không, em rất thiếu, cực kỳ thiếu, em đồng ý quen chị cũng là vì tiền của chị, ôm Lục tổng toàn thân bằng vàng." Lục Ẩm Băng cũng hùa theo: "Vậy thì tốt, mọi thứ của chị đều là của em." Hạ Dĩ Đồng: "Không thèm." "Tại sao?" Lục Ẩm Băng nhíu mày, sợ bản thân suy nghĩ nhiều sao? Hạ Dĩ Đồng vừa bước vào vừa nói: "Thêm tên em vào rất là tốn kém, giàu cũng không thể lãng phí tiền như vậy được." Lục Ẩm Băng: ". . ." Hạ Dĩ Đồng vào phòng bếp rót nước, giọng nói trong đó truyền ra có phần không rõ ràng: "Bây giờ pháp luật cũng đã sửa đổi đâu? Thêm tên chủ sở hữu vào bất động sản trước hôn nhân là điều dư thừa, người ta có nên giao cho chị hay không, khi chị không có bỏ tiền, cũng không hề tu sửa lại nó. Đúng chứ?" Lục Ẩm Băng: ". . ." Hạ Dĩ Đồng uống nước xong, cầm theo một ly nước đưa cho cô: "Sao chị lại nhìn em như vậy?" Lục Ẩm Băng nhanh chóng uống nước nói: "Không có gì." Cô cảm thấy tính tới thời điểm hiện tại, cô hình như vẫn luôn hiểu lầm Hạ Dĩ Đồng. Hạ Dĩ Đồng nhìn chằm chằm yết hầu Lục Ẩm Băng, nói: "Lần sau mua nhà, chúng ta cùng chi tiền, cùng đứng tên chúng ta." Lục Ẩm Băng: "Được." Uống xong nước, hai người nhận lấy một nụ hôn ướŧ áŧ, về phòng lấy quần áo đi tắm, hơi nước mờ mịt, Lục Ẩm Băng tựa vào thành bồn tắm, Hạ Dĩ Đồng chà lưng cho cô theo cái cách mà cô đã dạy, rồi lại nghĩ tới chủ đề này: "Nhưng mà em thắc mắc, Lục lão sư chị có bao nhiêu bất động sản?" Lục Ẩm Băng hơi híp mắt lại, cẩn thận suy nghĩ, nghe giọng nói có vẻ vô cùng sầu não: "Không nhớ nữa." Chủ nghĩa tư bản xấu xa. Hạ Dĩ Đồng yên lặng trong lòng thầm mắng một câu, một lần nữa nhận thức rõ ràng sự khác biệt giữa thu nhập của giai cấp tư sản và giai giai cấp vô sản. Lục Ẩm Băng nói: "Chị tự mua vài mảnh, có mảnh lại là ba chị mua, chẳng phải là để bảo đảm giá trị tiền gửi thôi sao? Trong tay ông ấy có tiền nhàn rỗi nên đầu tư bất động sản cho chị thôi, chị có khuyên cũng chẳng khuyên được. Mua cho chị rồi còn mua cho mẹ chị, mua cho mẹ chị xong lại mua cho chị, lần lượt mỗi người một mảnh, cứ thế lặp lại." Hạ Dĩ Đồng trầm mặc một lát mới nói: "Ba chị có thiếu con gái không?" Lục Ẩm Băng nói: "Không, nhưng mà ông ấy thiếu con dâu." Tim Hạ Dĩ Đồng đập loạn xạ, cần khăn tắm chà một đường trên lưng, nói: "Em đây chẳng phải chưa xuất giá sao?" Trong phòng tắm một thoáng yên tĩnh, trong bồn tắm vẫn vang lên tiếng nước chảy, Lục Ẩm Băng xoay người, đối mặt với cô, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, bình tĩnh nhìn Hạ Dĩ Đồng. Hạ Dĩ Đồng cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô. Tác giả có đôi lời muốn nói: Lục baba: Ta thu nhận con gái, đăng ký sẽ nhận được một căn nhà ba phòng ngủ ở trung tâm thành phố Bắc-Thượng-Quảng (Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu). Hạ tiểu hoa đán: Để con nhân cơ hội đem mình gả đi hihi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]