"Chào buổi sáng." Lục Ẩm Băng thuận miệng nói, xoa xoa sau gáy, tỉnh táo lại, một lúc sau mới nở nụ cười nói: "Ban nãy có phải chị nói rồi không?"
Hạ Dĩ Đồng nhướng mày: "Có nói rồi."
"Nói lại lần nữa cũng không sao." Lục Ẩm Băng xoay người, vén chăn đi xuống giường, "Chị đi đánh răng, rửa mặt, tối hôm qua lăn tới lăn lui rất muộn, em đừng có đứng dậy."
"Em cũng không tính đứng dậy làm gì."
"Vậy tốt rồi." Lục Ẩm Băng mang dép lê, cúi người sờ sờ mặt của người kia, sau đó liền tiến vào phòng vệ sinh.
Hạ Dĩ Đồng thay đổi tư thế, nằm nghiêng, giường và thân thể cô tạo thành góc 45 độ, vừa vặn có thể nhìn thấy bóng lưng của Lục Ẩm Băng. Lục Ẩm Băng quen mặc quần ngủ, chỉ có vài lần mặc váy, hiện tại là bộ đồ ngủ bằng lụa mềm mại. Hạ Dĩ Đồng cho dù có hỏa nhãn kim tinh cũng không nhìn thấy eo của cô ấy, nhưng cô biến bên trong bộ quần áo bảo thủ này là một bộ dáng hoàn mỹ như thế nào. Hạ Dĩ Đồng nghĩ nghĩ, nhìn thì liền thất thần, tựa hồ trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ gì đó, nhưng khi bị tiếng gọi của Lục Ẩm Băng đánh thức thì chuyện gì cũng không nhớ.
Chỉ cần chị ấy ở đây, cái gì khác cũng không quan trọng.
Ánh mắt Hạ Dĩ Đồng dõi theo Lục Ẩm Băng đi tới đi lui trong phòng, nhìn thấy cô ấy tự rót cho mình ly nước, uống cạn, sau đó lại rót cho mình một ly nước, đặt ngay tủ đầu giường.
Lúc Lục Ẩm Băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/365733/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.