Loa và điện thoại bộ đàm không hề thông báo có hai người bị loại, mà ngay ba người trong cuộc Hạ Dĩ Đồng, Lý Giác và Khương Địch cũng hoàn toàn không biết. Tiếng giày da giẫm lên phiến đá khiến cho hô hấp của mọi người trở nên dồn dập hơn, dường như trong không khí đang trần ngập mùi sát khí vậy.
Hạ Dĩ Đồng ngồi xổm giữa hai người, lấy tay ấn nhẹ lên vai của hai người họ, nhỏ giọng nói: "Em đi ra ngoài nhìn một chút."
Khương Địch giữ cô lại, nhỏ giọng khuyên: "Chị Dĩ Đồng, chị đừng đi."
Mới vừa qua một giờ, Khương Địch liền thay đổi xưng hô với cô, Hạ Dĩ Đồng nở nụ cười, sờ sờ tóc cô bé: "Không sao đâu, chị chạy nhanh mà, chị đi ra ngoài xem tình hình thế nào, tiện thì tìm đồng đội của chúng ta luôn."
Lý Giác: "Chắc tổ tiết mục cũng không muốn chúng ta trốn như này, chị cùng em đi ra ngoài xem thử."
Lý Giác mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, Hạ Dĩ Đồng thì mặc bộ màu lam, lúc trước tổ tiết mục đã dặn dò các cô mặc quần áo dễ vận động. Hạ Dĩ Đồng đưa tay nhéo cánh tay cô ấy một cái.
Lý Giác nhướng mày: "Chiếm tiện nghi của chị?"
Hạ Dĩ Đồng ra vẻ ghét bỏ nói: "Em muốn xem vóc dáng của chị thế nào thôi."
Lý Giác nghiêng đầu nói: "Vậy bệ hạ, ngày cảm thấy có được hay không?"
Hạ Dĩ Đồng bị chọc cười, nói: "Cũng không tệ lắm."
Hai người quay đầu lại dặn Khương Địch đừng chạy loạn, Khương Địch gật đầu lia lịa, cô nào dám đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/365722/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.