Cũng giống như hầu hết các thiếu nữ khác, Hạ Dĩ Đồng cũng từng đọc tiểu thuyết về tình yêu tuổi thanh xuân, trước khi cô thích Lục Ẩm Băng, cô cũng từng tưởng tượng về người tương lai của mình như nào, người đó ôn nhu, săn sóc, tinh tế ra sao, không nhất thiết phải đẹp, nhưng nhất định phải là người sạch sẽ; không nhất thiết phải là người tài giỏi xuất chúng, nhưng nhất định phải biết khiêm tốn mà tiến tới.
Chỉ là sau này, người đó lại là cô ấy.
Cô từng coi Lục Ẩm Băng là một thượng thần cao cao tại thượng, là một thượng thần hoàn hảo, không bao giờ phạm vào sai lầm nào. Nhưng khi vị thần đó rơi xuống tế đàn, trở thành người phàm, cô nghi ngờ bản thân mình, cô đã rung động, nhưng cô cũng không từ bỏ.
Định mệnh cũng thật chiếu cố cho cô, vị thần ấy từ tế đàn nhảy xuống, lại ngã vào trong lòng cô. Cô ấy dịu dàng, tinh tế, có hết thảy tất cả mọi thứ tốt đẹp mà cô mong muốn, cô ấy cũng rất xuất sắc, ưu tú, cô ấy có khuyết điểm sao? Phàm là người thì ai cũng có, Lục Ẩm Băng cũng vậy, bất quá cô vẫn chưa nghĩ ra được. Nhưng ở trong mắt người mình yêu, khuyết điểm thì cũng trở thành điểm khác biệt, đó là một minh chứng, Lục Ẩm Băng cũng là một người bình thường.
Trong vòng 1s đồng hồ ngắn ngủi, trong đầu Hạ Dĩ Đồng hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng thì hội tụ lại thành một ý nghĩ tràn đầy hạnh phúc: Sao Lục Ẩm Băng có thể tốt như thế chứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/365697/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.