Chương trước
Chương sau
Mới kêu sư tỷ xong, liền đổi lại xưng hô như cũ – Lục lão sư, Lục lão sư, Lục lão sư, Lục Ẩm Băng không có chấp niệm gì với xưng hô, thậm chí kêu "đồ ngốc", "cẩu đần" cũng được, chỉ cần người kia muốn gọi là được. Nhưng Hạ Dĩ Đồng lá gan cũng không lớn tới vậy, cũng không dám kêu.
Muốn gọi Lục lão sư thì cứ vậy gọi đi, Lục Ẩm Băng cũng nghe lâu rồi, cũng cân nhắc muốn đổi xưng hô khác cho thú vị. Do vậy liền học theo mà kêu "Hạ lão sư", Hạ Dĩ Đồng đối với xưng hô này có chút quen thuộc, nhưng vừa nghe Lục Ẩm Băng kêu thì mặt liền đỏ, liền nghĩ tới cảnh kỳ quái nào đó trong đầu mình. Đặc biệt là lúc không có ai, Lục Ẩm Băng còn cắn tai cô kêu, "Hạ....", "Lão sư...." Chữ "sư" còn kéo dài thanh âm. Theo lời của Tần Hàn Lâm mà nói, chính là nội tâm quá hư hỏng.
Tần Hàn Lâm, người chính thức thâm nhập vào mối tình hai người họ, lén nói chuyện phiếm với Hạ Dĩ Đồng: "Hệt như yêu nghiệt vậy, nếu Ẩm Băng là nam nhân, chắc chắn là một người phong lưu, chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt. Aiz, hệt như khi tôi còn trẻ vậy."
Hạ Dĩ Đồng cười cười, nói: "Không phải đâu. Chị ấy khác mà."
Hạ Dĩ Đồng tưởng tượng, nghĩ Lục Ẩm Băng là nam nhân, thì cũng là người phong lưu, nhưng rất có nguyên tắc, sẽ không đi trêu hoa ghẹo nguyệt lung tung. Càng quan trọng hơn là....
Tần Hàn Lâm than thở nói: "Cô ấy khác người là bởi vì cô ấy trì độn không phải sao? Không tính em đi, trước kia đóng phim có nhiều người muốn theo đuổi, không nói giả ý, mà nhiều người chân thật theo đuổi cũng không ít, cả nam cả nữ, cô ấy cũng không thèm để ý tới ai. Người ta là ảnh đế mời đi ăn cơm, muốn trao đổi kinh nghiệm diễn xuất, cô ấy bảo bận xem kinh bản nên không đi."
Hạ Dĩ Đồng chuyên tâm lắng nghe, cô thích nghe chuyện này, nhưng Lục Ẩm Băng không chủ động nói, cô cũng thấy xấu hổ khi hỏi.
Tần Hàn Lâm: "Hệt như một vị Phật sống vậy, tôi quen biết cô ấy lâu như vậy, trước nay không để chuyện gì vào mắt trừ bỏ quay phim ra. Bất quá là tôi chỉ nói ở trên phim trường, người trong giới, còn chuyện riêng tư thì tôi không biết đâu nha."
Hạ Dĩ Đồng có chút đắc ý nho nhỏ, chuyện riêng tư của Lục Ẩm Băng cô đều biết, biết cô là người cẩn thận, săn sóc người khác như thế nào, nhiều khi còn... còn trêu chọc mình. Cô còn biết có một biểu tỷ thích cô ấy rất nhiều năm, nhưng Lục Ẩm Băng lại rất trì độn không hề phát hiện, còn khóc một trận.
Tần Hàn Lâm giơ tay chào hỏi với tổ đạo cụ, quay lại: "Dù sao a, tôi cảm thấy cô ấy ở cùng với em là tốt rồi, ngay cả chuyện ở chung một phòng tôi đều cảm thấy quả thật là một kỳ tích."
"Thật không?" Hạ Dĩ Đồng sờ sờ cái mũi.
Tần Hàn Lâm mắt lé liếc cô: "Muốn cười thì cười, em nhịn làm gì. Người trẻ tuổi a, muốn khoe thì khoe một chút đi, em thật là không biết đâu, tôi lúc còn trẻ cùng chồng mình bên nhau, hận không thể nói cho cả thế giới biết."
"Phải không?" Hạ Dĩ Đồng chỉ đáp một câu, mi mắt cong cong, còn đang suy nghĩ sao vận may của mình được Lục Ẩm Băng nhìn trúng, thật sự là vận mệnh đều được trời định sẵn sao?
Cô ngẩng đầu lên nhìn vào không trung, như có một sợi dây kết nối nào đó, vô cùng cảm kích mà thầm nói: Cảm ơn ông trời.
Cô lấy lại tinh thần, Tần Hàn Lâm đã nói đến chuyện tình sử của mình với Chiêm tổng, hai người này thật là một giai thoại trong giới giải trí, tin bát nháo gì đều có, nhưng tin từ chính chủ thì rất khó có được, Hạ Dĩ Đồng nghe xong thì nghẹn họng, phát hiện bản thân mình cũng khó có thể tin được chuyện này. Chiêm tổng nhà người ta ở Liên hoan phim Cannes, tuyên bố come out cùng với người mình yêu, cả thế giới này đều biết, không khoa trương một chút nào.
Hạ Dĩ Đồng đều đắm chìm vào chuyện tình mưa gió mười năm của Tần Hàn Lâm và Chiêm tổng, hiện thực so với tiểu thuyết còn xuất sắc hơn. Buổi tối trở về, còn chia sẻ cho chuyện này với Lục Ẩm Băng, thật ra Tần Hàn Lâm kia có khoe khang, ai quen biết với ông đều đã nghe qua, nhưng Lục Ẩm Băng vẫn kiên nhẫn mà nghe Hạ Dĩ Đồng quơ chân múa tay nói.
"Chị cảm thấy thế nào?" Hạ Dĩ Đồng kích động nói, "Có phải cảm thấy rất chấn động hay không?"
Lục Ẩm Băng "Ừm" một tiếng, rồi không trả lời
Hạ Dĩ Đồng ngồi xuống, Lục Ẩm Băng thuận thế nắm tay cô kéo lại, tiện thể sờ sờ lòng bàn tay, đây là lần thứ hai trong ngày, Hạ Dĩ Đồng suy đoán chắc đây là hành động mà Lục Ẩm Băng thích.
Lục Ẩm Băng nói: "Em hâm mộ à?"
Hạ Dĩ Đồng vội vàng lắc đầu: "Không hâm mộ không hâm mộ."
"Tại sao?"
"Thật quá khổ," Hạ Dĩ Đồng nói lời thật lòng, Tần Hàn Lâm hiện tại nhắc lại chuyện ba mươi năm trước thì nhẹ nhàng như lông hồng, nhưng chuyện năm đó rất khổ cực, từ lúc bên nhau, cho đến lúc come out, thật sự rất nhiều chuyện nháo loạn rồi lại chia tay, suốt mười năm, hai người ở trong giới đều rất nổi tiếng, lúc đó tình hình càng nghiêm trọng hơn, trải qua những chuyện gì, Tần Hàn Lâm không nói nhưng cô cũng đoán được.
Hạ Dĩ Đồng cũng không muốn vì tình yêu mà khổ sở như vậy, cô không phải là không chịu được, mà là sợ hãi, sợ mình không mạnh mẽ như bản thân nghĩ. Nếu Lục Ẩm Băng cũng giống Chiêm tổng nói lời chia tay hệt như nói với Tần Hàn Lâm, vậy cô....
Sẽ chống lại với cả thế giới, trên người đều mặc giáp; nếu chống lại với Lục Ẩm Băng, cô cam tâm chịu một nhát dao này.
"Chị sẽ...." Hạ Dĩ Đồng chợt run rẩy một hồi, bỗng nhiên giả thiết đó có sức mạnh đè nặng trong lòng cô, khiến cô thở không nổi, "Chị hay không sẽ...."
"Chị sẽ không." Lục Ẩm Băng thề thốt, cắt ngang lời cô.
"Nếu...."
"Không có nếu." Lục Ẩm Băng lạnh lùng nói.
Hạ Dĩ Đồng co người lại.
Giọng điệu Lục Ẩm Băng chậm lại, trấn an nói: "Chị rất chung tình, đừng có nghi ngờ chị. Nếu thật sự có một ngày như vậy, chị phải nói với em hai từ kia, thì nhất định chị có nỗi khổ riêng, em đừng có nghe, đừng tin, đừng để chị rời đi."
Liên tiếp ba từ "đừng" phủ định lại.
Suy xét cuồi cùng, Hạ Dĩ Đồng vẫn chưa đủ tin tưởng cô, cũng không đủ tin tưởng bản thân cô ấy. Nói vĩnh viễn không bao giờ xảy ra, Lục Ẩm Băng thật không tin, cô tin rằng giả thiết sẽ xảy ra, sau đó lại nhanh chóng phủ nhận. Nhưng khi vừa nói ra những lời này, tim của Lục Ẩm Băng không khỏi nhảy dựng lên.
"Dạ." Hạ Dĩ Đồng vùi mặt vào trong lòng ngực của Lục Ẩm Băng, nghe tiếng tim đập của cô, làm cho tâm tình của Hạ Dĩ Đồng cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
"Bọn mình sẽ không khổ cực như vậy." Lục Ẩm Băng bỏ qua cảm giác khác thường trong lòng, ôm vai cô, nói về khát khao trong tương lai, "Chờ chị diễn thêm vài năm nữa, chắc khoảng 5 năm, hoặc là 3 năm, chị liền ẩn dật, toàn tâm toàn ý mà làm đạo diễn, đến lúc đó, em giải ước hợp đồng, sự nghiệp cũng vẫn trong thời kỳ hoàng kim, chị sẽ đầu tư cho em, tự cho em chọn kịch bản, tự làm đạo diễn phim cho em, sẽ đưa em vào được đoàn phim quốc tế, em có tố chất như vậy, chị tin tưởng em."
Giọng điệu của Lục Ẩm Băng rất kiên định tựa như là cô đang nhìn thấy tương lai tươi sáng ấy ở trước mặt mình. Trước kia cô đều khao khát cống hiến cho nghệ thuật, có thể bước lên bục nhận giải thưởng lớn của quốc tế, hiện tại cô vẫn nghĩ như vậy, nhưng chấp niệm trong lòng đã không còn như trước. Cô làm khán giả dưới sân khấu, nhìn Hạ Dĩ Đồng bao phủ bởi ánh hào quang, nghĩ như vậy, lại mang đến cảm giác hài lòng, thỏa mãn rất nhiều.
Bật cười, cảm thán nghĩ: Tình yêu quả thật là kỳ diệu, cô lại có thể dễ dàng thay đổi kế hoạch trước đây trong đời mình chỉ vì người đó, hơn nữa lại cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Hạ Dĩ Đồng cười cười, nói: "Được nha, tại sao hai đứa mình không cùng nhau lên nhận giải?"
Lục Ẩm Băng cũng vui vẻ: "Bộ trao giải là nhà chị mở ra à?"
Hạ Dĩ Đồng nghiêm túc, trầm tư nói: "Ừm, có thể cân nhắc mua, bao nhiêu tiền mới mua được?"
Hai người nhìn nhau, Hạ Dĩ Đồng cười trước, sau đó Lục Ẩm Băng cũng cười, hai người cứ như bị chọc trúng huyệt cười không ngừng, giường bị hai người cười cũng sắp sụp rồi kìa. Bà chủ cũng bị Lục Ẩm Băng dùng tiền mua được, có thể nói là nhà cô rất giàu nha.
Không có paparazzi, hai người liền không kiêng kỵ gì. Lục Ẩm Băng cảm thấy trường hợp máu bắn tung tóe quá kinh hãi, lựa chọn phương án thứ nhất, từng bước từng bước mà thân mật. Lợi dụng cùng Hạ Dĩ Đồng chung một chỗ, từng bước mà khắc phục tật xấu chảy máu mũi của mình.
Đôi khi kết thúc công việc muộn, liền trực tiếp đi ngủ; kết thúc công việc sớm, Hạ Dĩ Đồng cảm thấy sung sướng nhưng cũng khổ cực, thí nghiệm này của Lục Ẩm Băng rất dài, buổi tối ngày đầu tiên hôn lên cổ thì không được, cũng may không chảy máu mũi, Hạ Dĩ Đồng tuy rất nghi hoặc, nhưng vẫn rất phối hợp, hai người đều cố gắng duy trì tính rụt rè của mình.
Rốt cuộc có một ngày, hai người liền tiến triển tới mức có thể không mặc gì mà ôm nhau, Lục Ẩm Băng cuối cùng cũng thông suốt. Chỉ là ôm hôn sờ sờ, không có làm tới bước cuối cùng, hai người đối với chuyện này rất ăn ý, một khách sạn đơn sơ như vậy, giường không đủ cho hai người nằm, hai người muốn cho nhau lần đầu tiên, không nên ở chỗ như vầy.
Tối hôm đó, Hạ Dĩ Đồng phát hiện trên đùi Lục Ẩm Băng có vết sẹo, góc độ rất điêu xảo, không phô trương, rất nhỏ, giống như là bị đâm vậy.
Cô hỏi một câu, Lục Ẩm Băng vốn đang cười, sắc mặt bỗng nhiên sầm xuống, một lúc sau vẫn không nói chuyện, ôm cô ngủ. Buổi tối ngày hôm sau cô nói là hôm qua chưa biết nên giải thích như thế nào, sợ Hạ Dĩ Đồng nghĩ nhiều.
Nhưng Hạ Dĩ Đồng không có biện pháp nào ngăn được suy nghĩ của mình.
Trên mạng nói là Lục Ẩm Băng đã từng nhập vai quá mức nên dẫn đến bệnh trầm cảm là sự thật, vết sẹo trên đùi cô là tự cô dùng dao tạo thành, vì để thanh tỉnh bản thân, còn vì sao góc độ lại điêu, vết sẹo lại nhỏ tới vậy, là bởi vì cô còn nhớ rất rõ là cô muốn quay phim, không muốn chết, không muốn lưu lại vết sẹo quá nổi bật, cuối cùng dùng một tia lí trí còn sót lại bỏ con dao xuống.
"Chị không sao rồi." Lục Ẩm Băng cười an ủi cô, "Hiện tại có thể lạc quan tiến về phía trước, còn có em ở bên cạnh, chị thấy em thì rất vui vẻ, muốn trầm cảm cũng không có cơ hội đâu."
Hạ Dĩ Đồng cười cười, nghe lọt được vào tai, hai người trò chuyện đề tài khác, đem đề tài này bỏ qua.
Nhưng mà đêm đó Hạ Dĩ Đồng liền mơ thấy ác mộng, mơ thấy Lục Ẩm Băng cả người toàn là máu nằm trên mặt đất, cơ thể lạnh lẽo, cô hét lên thì bừng tỉnh lại. Vài ngày đều bị như vậy, Lục Ẩm Băng dùng hết tất cả biện pháp để dỗ dành cô, cả người trong đoàn phim đều cảm thấy Lục Ẩm Băng trở nên sôi nổi không ít, sau đó Hạ Dĩ Đồng dần dần hết mơ thấy ác mộng, trên mặt cũng dần tươi cười như xưa.
Nhưng đáy lòng cô vẫn chôn giấu một mầm hạt bất an, cô không biết khi nào mầm hạt này sẽ nảy mầm. Có lẽ ngày mai, hoặc có thể vĩnh viễn sẽ không.
Từ cuối tháng 9 đến giữa tháng 12, Hạ Dĩ Đồng phải chạy hai quảng cáo, phải rời đi vài ngày, nhưng rồi rất nhanh liền trở về tụ họp với mọi người. Đến bây giờ, toàn bộ cảnh phim đã gần như quay xong, đoàn phim cùng nhau dọn dẹp trở về phim trường của mình, chỉ chờ cảnh quay dưới tuyết cuối cùng của Hạ Dĩ Đồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.