Cái đuôi của Lục Ẩm Băng liền vểnh lên.
Có thể làm cho người yêu mình xấu hổ, thẹn thùng so với bắt được vàng còn hạnh phúc hơn nhiều. Cô điều chỉnh biểu cảm, cố gắng không để cho mình lộ ra một chút khoe khoang nào trên mặt, điều này với hình tượng đức nghệ song hinh của cô hoàn toàn không phù hợp.
Vì thế cô lẳng lặng chờ đợi.
Nửa phút sau, trên màn hình vẫn là một mảng đen.
Lục Ẩm Băng: "......"
Cô xoa xoa đôi mắt, ngáp một cái, nói: "Em không chịu mở camera à, giờ chị phải ngủ rồi, em từ cây mắc cỡ tiến hóa thành ốc sên sao? Thực vật biến thành động vật, ha, tiến hóa hẳn một bậc đó."
Hình ảnh trên màn hình bỗng nhiên tối hẳn xuống.
Lục Ẩm Băng bất đắc dĩ nói: "Chị sai rồi, chị không nói nữa."
Hạ Dĩ Đồng lại giống như mầm cây trong mùa xuân từ từ nhô lên.
Lục Ẩm Băng bỗng chốc than thở nói: "Để chị nhìn em một lát đi."
Một ngày không gặp, rất nhớ. Trước kia có thế nào thì cũng có nhớ vậy đâu.
Hạ Dĩ Đồng chống khuỷu tay ở trên giường, cô cũng bình tĩnh trở lại, hỏi bạn gái mới của mình: "Em so với lúc trước có gì khác sao?"
Lục Ẩm Băng thâm tình chân thành nói: "Em gầy đi rồi."
Hạ Dĩ Đồng: "......"
Lục Ẩm Băng: "Trong TV đều là nói vậy mà, sau khi tách ra rồi gặp lại, câu đầu tiên đều nói chính là, em gầy đi rồi. Chậc, bất quá tôi còn khá béo nha, cơm hộp của đoàn phim cũng rất ngon, quay cảnh nào cũng thấy càng béo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/365680/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.