Lục Ẩm Băng không biết vì sao Hạ Dĩ Đồng lại gục đầu lên vai mình khóc, mơ hồ, hình như hiểu ra một cái gì đó.
Cô không có kiên nhẫn, không nóng vội mà đi hỏi, chỉ nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng. Bạn nhỏ này chắc phải chịu đựng rất nhiều chuyện, bạn bè xung quanh lại không có chỗ dựa tinh thần cho cô, cho nên cô liền trút bỏ tâm tình mình ở đây.
Cái gì? Nhắc tới Lai Ảnh? Trong lòng Lục Ẩm Băng nghĩ, Lai Ảnh không đáng tin cậy, không đáng tin cậy bằng một vạn phần của cô.
Tóm lại là không có, khẳng định mình là người "duy nhất" được trút bày tâm tình, Lục đại ảnh hậu tâm tình đặc biệt tốt, thậm chí còn muốn cười ra tiếng. Nhưng nghĩ đến Hạ Dĩ Đồng ở trong lòng cô khóc như mưa thế kia mà cô lại cười vui vẻ, không đúng chút nào, vì thế liền căng mặt cho cứng đờ ra.
Nhuyễn ngọc ôn hương, người trong lòng nước mắt ngừng rơi, ngẩng mặt lên, dùng tay tùy tiện lau sạch, ánh mắt hồng hông hệt như con thỏ, nhỏ giọng noi xin lỗi.
Như vậy ai lại chịu nổi?
Dù sao Lục Ẩm Băng chịu không nổi, ngón cái sờ sờ mắt cô, tự mình lau khô nước mắt cho cô ấy, đi rót nước, liền uy cô uống từng ngụm một, hệt như dỗ dành "bảo bối" vậy.
Hạ Dĩ Đồng có chút ngượng ngùng, cô không thường khóc nhè, từ nhỏ đến lớn thì chuyện này đếm trên đầu ngón tay, nhưng vào đoàn phim đến nay thì khóc hai lần, Lục Ẩm Băng sẽ không thấy cô là quỷ thích khóc đi?
Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/365675/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.