Theo lý thuyết thông thường mà nói, chảy máu mũi như này không thể khống chế được, nó muốn chảy thì chảy thôi, không thể lấy ý chí để khắc chế, nhưng Lục Ẩm Băng hoàn toàn có thể thông qua khống chế cảm xúc của mình, để hoàn mỹ quay phim.
Lúc cô vừa mới quay phim, hôn hôn, sờ sờ, xong thì thôi, nửa điểm cũng không dám hồi tưởng lại, cô biết nếu cô làm vậy, một hồi khẳng định sẽ phát hỏa. Hiện tại cũng không có người khác, coi như là có thể trút giận đi.
Nếu có thể, cô càng muốn bắt lấy Hạ Dĩ Đồng để có thể trực tiếp trút một trận hỏa hoạn, nhưng như vậy sẽ dọa cô ấy, quên đi, vẫn là trở về chảy máu mũi.
Lục Ẩm Băng lặp lại hồi ức, đến khi khắc cảnh đó trong đầu, một chi tiết cũng không bỏ sót, dùng khăn giấy che mũi, nghỉ ngơi 10p, mới gọi người trang điểm vào tẩy trang cho cô.
Chờ Hạ Dĩ Đồng tẩy trang xong qua đây gõ cửa, vẫn là Lục lão sư một thân đoan trang, hoàn mỹ.
Chờ mãi chờ mãi, cô tẩy trang đều đã xong rồi, Hạ Dĩ Đồng còn không có qua đây. Đã hơn 10p, Lục lão sư lấy điện thoại di động trên bàn, mở khóa, gửi tin nhắn cho Hạ Dĩ Đồng ——【 Em đâu? 】
Một phút sau, Hạ Dĩ Đồng nhắn lại ——【 ở phòng hóa trang. 】
Lục Ẩm Băng ——【 còn chưa tẩy trang xong? Như thế nào lại chậm như vậy? 】
Hạ Dĩ Đồng ——【 có việc nên trì hoãn một chút. 】
Lục Ẩm Băng ——【 có chuyện gì? 】
Hạ Dĩ Đồng nắm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/365662/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.