Hạ Dĩ Đồng vẫn còn thấp thỏm, nhìn khuôn mặt lạnh của Lục Ẩm Băng không biết nên làm thế nào, trong lúc nóng vội, buột miệng nói: "Lục lão sư, xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?"
"Lại làm chị giận rồi, xin lỗi."
"Em biết là vì chuyện gì không?"
Hạ Dĩ Đồng nói: "Không biết, nhưng nếu chị giận thì chắc chắn là lỗi của em!"
Lục Ẩm Băng cúi mặt xuống, không nói chuyện, dùng lòng bàn tay bao lấy cái bình ước nguyện đó, Hạ Dĩ Đồng hơi nhón chân lên, hình như là nóng vội muốn đi qua đó, nhưng kiềm chế lại. Lục Ẩm Băng đột nhiên dùng ngữ khí dịu dàng nói ra một yêu cầu: "Cái này có thể tặng tôi không?"
Hạ Dĩ Đồng: "Hả?"
Lục Ẩm Băng dường như mới bước ra khỏi thế giới của mình, ánh mắt lóe nhanh qua một tia bối rối, lập tức nói: "Tôi nói đùa thôi, đừng để bụng."
Hạ Dĩ Đồng: "Vâng."
"Tiểu Tây."
"Có." Tiểu Tây
Lục Ẩm Băng nói: "Chúng ta về phòng thôi, đừng quấy rầy Hạ lão sư nghỉ ngơi."
"Vâng."
Hạ Dĩ Đồng đưa Lục Ẩm Băng ra cửa phòng: "Lục lão sư, chúc ngủ ngon."
Lục Ẩm Băng rất thích biểu cảm lưu luyến không rời trên mặt cô ấy, giọng nói ôn hòa hơn rất nhiều: "Chúc ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm đi."
"Chúc ngủ ngon." Hạ Dĩ Đồng lại nói lần nữa.
"Chúc ngủ ngon." Tuy không hiểu tại sao, nhưng Lục Ẩm Băng xưa nay chú trọng lễ nghĩa lại trả lời lần nữa.
Hạ Dĩ Đồng nhìn chằm chằm vào cô ấy, thần sắc như đang muốn nói gì đó, dường như khó khăn lắm mới hạ được quyết tâm.
Lục Ẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/365600/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.