Hạ Dĩ Đồng khom người đẩy máy, nhìn về phía Lục Ẩm Băng, phát hiện cô ấy quay lưng lại với mình, nên mới dụi nhẹ mắt một cái.
Tiểu ca đẩy máy móc thấy vậy, lập tức nói: "Tôi nói ở đây bụi bặm mà cô không tin, bụi vô mắt rồi phải không? Đi qua một bên nghỉ ngơi đi, cô không phải nói đi tìm đạo diễn Tần hả? Còn không mau đi?"
"Tôi......"
Tiểu ca làm ra vẻ muốn đánh người: "Có đi không hả? Không đi là tôi đánh người đó."
Tâm trạng sa sút của Hạ Dĩ Đồng hơi phấn chấn lại, ôm đầu chạy qua một bên, vừa chạy vừa cười nói: "Biết rồi, giờ đi liền."
Thính giác của Lục Ẩm Băng chưa bao giờ tốt như bây giờ, tiếng cười cách đó 10m mà cũng có thể truyền vào tai cô được nữa, nghe rất chói tai. Cô hơi cúi mắt xuống, gọi Tiểu Tây qua nói: "Đi nói với cái người nghệ sĩ họ Hạ kia, cô ta làm ồn đến tôi rồi."
"......" Từ Hạ lão sư đột nhiên biến thành nghệ sĩ họ Hạ.
Tiểu Tây lộ vẻ khó xử: "Chuyện này......"
Phim trường to như vậy, cũng đâu phải là của Lục Ẩm Băng mở đâu, cô ấy quản trời quản đất nhưng cũng đâu quản được người ta cười.
Lục Ẩm Băng lạnh lùng liếc một cái.
Tiểu Tây sợ hãi rút cổ lại, đứng dậy: "Em lập tức đi liền."
Lục Ẩm Băng giơ điện thoại lên, giả bộ chụp tự sướng, thực tế là cho ống kính quay về phía sau: Tiểu Tây nói lại với Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng gật đầu rồi rời khỏi, đến nhìn cũng không nhìn qua đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/365594/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.