Hạ Dĩ Đồng rất chắc chắn nếu cô mà nói ra bất kỳ mấy điều này thì tiền đồ sẽ trở nên rất đen tối.
Vào phút cuối, cô nhanh trí, nắm lấy cổ tay của Lục Ẩm Băng, làm ra tư thế sắp đánh vào mặt mình, muốn khóc mà không có nước mắt nói: "Lục lão sư, nếu lần sau mà em có nói sai lời thì chị trực tiếp đánh em đi."
Lục Ẩm Băng như con thỏ bị dọa tới hú hồn, lập tức rút tay ra, lộ vẻ hoảng hốt, mở tròn mắt, e lệ thẹn thùng đến nỗi làm người ta muốn ôm vào lòng để yêu thương.
Hạ Dĩ Đồng ngẩn ngơ nhìn: "Chị......"
Lục Ẩm Băng rút tay lại, cho tay ra đằng sau, nói: "Ngươi...... ý dục hà vi?" (Ngươi muốn làm gì?)
Hạ Dĩ Đồng: "Hả?"
Sao tự nhiên lái qua câu thoại cổ đại vậy nè.
Lục Ẩm Băng: "Ta là Lục điện hạ của nước Sở, là con trai của phụ vương ta."
Hạ Dĩ Đồng: "......" . Tìm truyện hay tại ++ TRÙMtru yện. CO M ++
Lục Ẩm Băng nhìn cô ấy, ngữ khí khôi phục lại bình thường, có chút không vui: "Em chưa học thuộc lời thoại à?"
Hạ Dĩ Đồng: "......Học rồi."
"Vậy tại sao không tiếp lời tôi?"
"......Nhất thời không nghĩ ra được." Hạ Dĩ Đồng nói xin lỗi, một giọt mồ hôi chảy từ cổ cô xuống tới tận lưng.
Tập dợt kiểu bất thình lình này, chỉ chút nữa là cô giơ tay qua ôm cô ấy rồi...... quá là nguy hiểm.
"Vừa hay đang rảnh rỗi, chúng ta tập một đoạn đi, lần này đừng có quên nữa đó."
Hạ Dĩ Đồng tim thắt chặt lại, mặt thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/365586/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.