Đến cuối cùng làm sao giảng hòa, làm sao ăn cơm rồi ra khỏi phòng riêng thì Hạ Dĩ Đồng hoàn toàn không nhớ gì cả. Hiện giờ cô có thể xác định điểm ấn tượng của cô đã bị âm rồi. Sao lại quản không được cái đầu của mình vậy... còn cái miệng này nữa? Hạ Dĩ Đồng tự tát một bạt tay trong bụng. Khi ra cửa, Tần Hàn Lâm còn cố ý đi một bên, cho hai người bọn họ đi chung với nhau, hai người vừa xảy ra một trận không vui nên không có đi sát vào nhau, Lục Ẩm Băng là không muốn còn Hạ Dĩ Đồng là không dám. Lúc này thì chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Có paparazzi. Vừa ra ngoài là Lục Ẩm Băng cảm thấy có gì đó không đúng, những người thường niên sống dưới máy quay và ánh đèn như cô cực kỳ nhạy cảm với ống kính, ánh mắt cô lạnh nhạt quét về phía căn nhà nhỏ ở bên trái đường, một nụ cười cũng chả bố thí cho. Lục ảnh hậu với 360 độ không góc chết là ngôi sao hiếm thấy không sợ paparazzi chụp lén, cô còn dám đập máy chụp hình nữa mà, nên hoàn toàn không muốn làm bộ làm tịch trước mặt truyền thông làm gì. Nhưng Hạ Dĩ Đồng tốc độ cực nhanh, áp sát vào người cô ấy, đồng thời khoác vai cô ấy, giả vờ thân mật nhưng thật ra là rất cẩn thận, chỉ hơi dựa gần cô, nói: "Có paparazzi chụp lén." Sau đó cô liền quay sang Lục Ẩm Băng làm ra một nụ cười thật tươi, chói lóa cả mắt, cô vốn là tuổi trẻ xinh đẹp, lần này khí chất thanh xuân càng phơi phới hơn. Lục Ẩm Băng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sắp chảy collagen ra ngoài của Hạ Dĩ Đồng. Hạ Dĩ Đồng sợ cô hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: "Em sợ paparazzi nói chúng ta bất hòa, rồi lại tạo ra tin đồn, đối với chị có ảnh hưởng đến......" Cô ngậm miệng ngay lập tức, biết mình đã lỡ lời. Cô vừa mới nhận ra vai nữ chính trong phim đều là những diễn viên có thực lực, một khi bên sản xuất tung tin ra thì cô dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết là mình bị ném đá tới cỡ nào, nói mình 'đeo bám' Lục Ẩm Băng, đề tài đang nóng hổi mà thêm tin cô với Lục Ẩm Băng bất hòa thì người ngoài nhìn vào chắn chắc người chịu thiệt là Lục Ẩm Băng, đến lúc đó mình còn thảm hại hơn. Nói tới nói lui, người bị ảnh hưởng chỉ có mình cô mà thôi, chả có liên quan gì đến Lục Ẩm Băng cả. Lúc trước cô có đóng phim truyền hình chung với những người cùng tuổi, ít có ai nổi tiếng hơn cô, vì để không cho fan của cô đi chửi người khác, nên cô thường chú ý đến biểu hiện của mình trước truyền thông, chăm sóc người khác theo thói quen. Cô quên mất một điều là, Lục Ẩm Băng không cần cô chăm sóc, mà mình còn khiến cô ấy liên lụy nữa. Hạ Dĩ Đồng chậm rãi buông tay mình ra: "Thực xin lỗi Lục lão sư." Lục Ẩm Băng gật đầu: "Uhm, về đi." Cô nói bên tai Tiểu Tây vài câu, Tiêu Tây kêu cận vệ tới, đi về phía của paparazzi. Tô Hàn nhìn cử chỉ khác lạ của Hạ Dĩ Đồng, cố nhịn về khách sạn mới hỏi, vừa nghe bị paparazzi chụp lén liền đập mạnh bàn một cái. Hạ Dĩ Đồng cũng không quan tâm cho lắm, cô cũng biết tiêu đề sẽ là gì, chắc lại là tin giật tít nói cô 'ôm đùi' Lục ảnh hậu, Lục ảnh hậu không đếm xỉa tới cô, nịnh bợ nịnh tận cả răng luôn. Hater mà, ném đá riết quen. Trong giới giải trí, càng nổi thì càng bị ném đá, càng bị ném đá càng nổi, hai loại đều thể hiện cho độ hot. Nhớ năm xưa khi cô mới nổi còn bị nói là phẫu thuật thẩm mỹ, mắt tam giác, lỗ tai giảo gì gì đó, nghe được, cô còn tưởng mình là quái vật, có trời mới biết cô xinh từ trong bụng mẹ, không hề đụng qua dao kéo. Cô không quan tâm nhưng quản lý của cô không thể không quan tâm, liền chạy về công ty. Tô Hàn quả nhiên đoán không sai, hơn nữa paparazzi chụp được hình nhưng không hề tung ra liền, mà đợi đến khi Phá Tuyết công bố diễn viên đóng vai nữ chính, trên Weibo đã chửi một ngày một đêm, kênh Weibo và Hạ Dĩ Đồng đều không lên tiếng, còn Lục Ẩm Băng được mọi người đau lòng cũng chả thèm vào Weibo, một đám người hóng chuyện, người qua đường, và fan chửi nhau mệt rồi, tính nghỉ giải lao một xíu, thì một nick ảo nào đó lại tung tin giật gân, Hạ Dĩ Đồng choàng vai Lục Ẩm Băng trước cửa nhà hàng, giả bộ thân mật thì thầm gì đó, sau đó các thánh vẫn soi ra khuôn mặt cứng đờ và biểu cảm mất tự nhiên của Lục Ẩm Băng, hình ảnh rất rõ nét. Hai cái tên Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng lần đầu tiên được xếp chung với nhau, lại vươn lên vị trí hot search. Fan của Lục Ẩm Băng điên rồi, chính chủ bị đối xử như vậy thì làm sao nhịn được nữa? Bình luận tăng hoàng loạt trong chớp mắt, toàn là: "Đau lòng Lục của ta", "Tìm đủ mọi cách để ăn ké của Lục của ta hả hơ hơ", "Chỉ biết ăn hiếp Lục tính tốt của ta, có ngon thì qua ăn ké X ảnh đế kìa", "Ở đâu ra con gà tự mình diễn sâu vậy", "Đồ diễn sau! Đồ diễn sâu!", "Lấy móng vuốt của ngươi ra khỏi vai của Lục của ta mauuuu!", "Mẹ nó sắp tức chết rồi", "Ông đây phải lập hội diệt con phò này mới được", "Kéo ta nữa +1 +1", "Đm Hạ Dĩ Đồng! Quên mất ngươi không có mẹ, ngươi cút đi cho nước nó trong..." Đủ loại chửi rủa, nhiều vô số kể. Tiểu Tây đấu khẩu với chúng mấy chục hiệp rồi block chúng lại. Lục Ẩm Băng đang xem kịch bản, thấy cô ấy lướt điện thoại mà nước mắt rơi lã chã, kỳ lạ hỏi: "Em đang làm gì đó?" Tiểu Tây: "Lướt Weibo." Lục Ẩm Băng: "Xem video nào cảm động à, khóc tới mức như vậy?" Tiểu Tây: "Không phải, xem hóng hớt showbiz." Lục Ẩm Băng "À" một tiếng, cúi đầu xem kịch bản lần nữa, thuận miệng nói: "Có tôi không?" Tiểu Tây: "Có, nhưng nhân vật chính không phải là chị." Lục Ẩm Băng nói: "Vậy là ai?" Tiểu Tây: "Là Hạ Dĩ Đồng Hạ lão sư." Lục Ẩm Băng không có ý định tự xem, nói: "Đọc cho tôi nghe thử." "Dạ." Tiểu Tây ngửa đầu nhìn trần nhà, làm cho cảnh vật trước mắt rõ một chút rồi mới đọc, "Đau lòng Lục của ta." Lục Ẩm Băng đợi hồi lâu, kinh ngạc nói: "Vậy thôi á hả?" Tiểu Tây buồn bực nói: "Còn, nhưng khúc sau chửi khó nghe lắm." Lục Ẩm Băng lười biếng đem tay duỗi ra: "Đưa đây tôi tự xem." Lục Ẩm Băng vắt một chân lên sopha, chân còn lại thì đung đưa trong không trung theo quy luật nào đó, lướt hết một tin, đột nhiên cười phá lên: "Tính khí tôi tốt? Người này khẳng định là fan giả mạo." Cô xem trong chốc lát, đưa điện thoại cho Tiểu Tây, tay vẫn giơ ra đó. "Di động tôi đâu?" Tiểu Tây ngơ ngác tại chỗ. Lục Ẩm Băng liếc mắt nhìn cô một cái, Tiểu Tây vừa ý thức được chuyện gì, nín khóc mỉm cười, vội vàng lấy di động cho cô ấy. ......... Công ty giải trí Triều Sở, trong văn phòng của quản lý. Tô Hàn mua lượng thủy quân* chuẩn bị ra trận, blogger thì chuẩn bị thâu đêm xong một bài viết, clip cắt ghép CP tối nay sẽ làm xong, chỉ cần đợi Tô Hàn ra lệnh lập tức xuất quân, tiến hành PR, tuy rằng hiện tại cộng đồng đang phẫn nộ, do đó hiệu quả thu được chắc không như bình thường, nhưng cứu vãn được chút nào hay chút đó. *thủy quân: lính đánh thuê trên mạng, chủ yếu là câu like và PR Tô Hàn nhìn chằm chằm vào bình luận trên mạng, thần sắc nghiêm nghị, điện thoại vẫn duy trì cuộc gọi. Lúc này, một nhân viên xong thẳng vào, không thèm gõ cửa, đến trước mặt cô, giơ điện thoại lên mừng rỡ: "Hahaha, chị Tô Hàn, không cần nữa!" Không cần cái gì? Tô Hàn không thèm chờ cậu ta lấy hơi, trực tiếp đoạt lấy điện thoại nhìn vào màn hình, tức khắc đơ hết cả người, chuyển buồn thành vui, nói với đầu dây bên kia trong điện thoại: "Bài viết không cần đăng nữa, chỉ giữ lại clip cắt ghép CP, cố gắng làm nhanh, thủy quân chờ lệnh." .......... Cùng thời điểm đó, tại khách sạn, phòng của Hạ Dĩ Đồng ở dưới phòng Lục Ẩm Băng. Kể từ ngày hôm qua, cô không vào Weibo nữa, cô biết mình sẽ phải hứng chịu gạch đá, cũng biết là sẽ bị chửi rất khó nghe, nhưng dù sao tính khí của cô không có gắt gỏng như Lục Ẩm Băng, huống chi có lúc Lục Ẩm Băng bị phóng viên chọc tức đến nỗi đập nát cả máy ảnh người ta, còn cô khi tức giận thì chỉ có thể chịu đựng cho qua cơn thôi. Hạ Dĩ Đồng không nhịn nổi đi lướt xem vài bình luận, lập tức kêu Phương Hạ Dĩ Đồngồi ra cửa hàng mua cho cô mấy quyển chữ mẫu kinh Phật, tự mình dùng viết mực màu vàng điền chữ vào, miệng lẩm bẩm: "Phật nói với Tu-bồ-đề: Các vị Bồ tát Ma ha tát nên hàng phục tâm như thế này: Ta sẽ khiến hết thảy các loài chúng sanh, hoặc loài từ trứng sanh, từ thai sanh, từ ẩm thấp sanh, tự hóa sanh; hoặc loài có sắc loài không có sắc, loài có tư tưởng, loài không có tư tưởng; loài chẳng phải có tư tưởng; loài chẳng phải không có tư tưởng...." Cô thở mạnh một cái, thầm nghĩ: Còn phải mua thêm chuỗi xâu. Sau khi bình tĩnh lại, tính lên lầu tìm Lục ảnh hậu vì đã ăn ké độ hot của cô ấy. "Phương...." Phương Hồi 'A' một tiếng, suýt nữa là nhảy cẫng lên. Cô mới tốt nghiệp hai năm, tuổi cũng xem xem với Hạ Dĩ Đồng, có đôi lúc nhí nha nhí nhố, Hạ Dĩ Đồng cũng quen rồi, thuận miệng hỏi: "Em lại làm sao vậy?" "A a a a a Hạ lão sư!!!" "Rốt cuộc có chuyện gì?" "Chị mau xem Weibo!!! A a a a!!!" "Không muốn xem." Hạ Dĩ Đồng ủ rũ nói, toàn là chửi cô, có gì mà đáng xem đâu. Phương Hồi bị kích động sắp chết tới nơi rồi, chủ động lấy điện thoại giúp cô ấy: "Mở khóa, mở khóa! Mau mở khóa." Hạ Dĩ Đồng chậm rãi giơ ngón tay ra mở khóa, Phương Hồi sốt ruột giành lấy điện thoại, lướt vài cái trên màn hình rồi đưa lại cho cô, suýt chút nữa là dí điện thoại thẳng vào miệng cô luôn. Hạ Dĩ Đồng lấy điện thoại ra khỏi mặt, không nhanh không chậm nói: "Hấp ta hấp tấp làm cái gì, không...." Ánh mắt cô vào trang chủ Weibo, giọng nói đột nhiên biến mất trong cổ họng. Weibo Lục Ẩm Băng share tin đồn của blogger, không những chống đối với blogger mà còn chống đối với đám fan giả mạo nữa. Lục Ẩm Băng: Tâm địa độc ác, miệng mồm dơ bẩn như vậy, chắc cuộc sống hẳn là khổ cực lắm ha. Để lại số tài khoản, tôi chuyển tiền qua cho. //@Giảitrísao7ngày ..........
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]