Lục Ẩm Băng nhắm hai mắt lại, nằm trên giường, kéo tấm chăn che kín từ đầu tới chân lại.
Năm phút sâu, mắt của cô xoay vòng ở dưới chăn, tay mò lấy điện thoại ở dưới gối, tìm cuộc trò chuyện gần nhất, bấm gọi.
Tút được 7,8 tiếng, bên kia rốt cuộc cũng bắt máy.
Lục Ẩm Băng nổi một cơn tức giận từ chân lên tận đến trán: "Lai Ảnh"
"Tớ sai rồi tớ sai rồi thật sự sai rồi, do lần này ngoài ý muốn nên tớ không thể đóng bộ phim này tớ cũng đau lòng lắm chớ bộ, tớ biết tớ đã gây phiền phức cho cậu, tớ biết sai rồi." Đầu dây bên kia Lục Ảnh than thở khóc lóc, "Vừa rồi đạo diễn đã mắng tớ một trận, cậu muốn tiếp tục chửi mắng thì chửi đi, tớ nghe nè."
Trong hồ bơi tư nhân ở hòn đảo nước ngoài, một người đàn ông tuấn tú đang bôi kem chống nắng cho Lai Ảnh, vẻ mặt nuông chiều nhìn cô ấy, bộ mấy diễn viên ai nấy đều mặt không biến sắc nói chuyện như khóc vậy hả? Nếu không nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy, chỉ nghe mỗi giọng nói, anh còn sợ đau lòng vì nghe cô ấy khóc.
Lục Ẩm Băng đoán chắc là cô ấy đang diễn kịch, muốn mắng cô một trận, nhưng lương tâm lại áy náy, hỏi: "Cậu xảy ra chuyện gì?"
Lai Ảnh nói: "À, tai nạn giao thông."
Vẻ mặt của người đàn ông lộ vẻ không vui, giống như cô ấy đang trù ẻo mình, Lai Ảnh liền quay sang chụt lên mặt anh ta một cái.
Lục Ẩm Băng: "........."
Bộ coi cô là người điếc hả? Cô sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/365565/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.