Nãy mới thấy thông báo đáp chuyến bay mà nhỉ, bên trong cũng không còn nhiều người, sao Hạ Dĩ Đồng vẫn chưa ra, chẳng lẽ mắt mình kém rồi nên không nhìn thấy em ấy? Hay là người đã ra từ lâu rồi?
Lục Ẩm Băng hối hận: Biết thế thì đã không ấp ủ suy nghĩ tạo bất ngờ cho em ấy làm gì, giờ thì hay rồi, chẳng gặp được người thì thôi, giờ người ở đâu cũng không biết.
Em ấy có kéo theo vali không? Hay là vẫn ở bên trong đợi lấy vali?
Lục Ẩm Băng kéo thấp mũ, định rời khỏi chỗ này. Chân vừa bước lên một bước, rồi dừng lại, tự cười thầm mình hồ đồ, sao không biết đường gọi điện thoại chứ?
Dẹp bất ngờ sang một bên, tìm người quan trọng nhất.
Điện thoại trong tay Hạ Dĩ Đồng rung lên, cô ấn im lặng, từng bước hướng về phía bóng lưng kia.
Quái lạ? Sao không ai nghe máy? Lục Ẩm Băng nắm chặt điện thoại, lại gọi lại, vẫn không ai nghe máy. Ánh mắt cô trở nên thẫn thờ, bỗng nhiên trực giác nói cô hãy nhìn về một hướng, định thần lại, trong mắt là sửng sốt và vui mừng.
Hạ Dĩ Đồng đang tính lén bước tới, miệng mở to, biểu cảm bất ngờ trong chớp mắt ấy thật đáng yêu.
Hạ Dĩ Đồng đứng hình mấy giây rồi chạy tới.
Cùng lúc đó, Lục Ẩm Băng cũng chạy tới.
Mất bao lâu mới có thể ôm nhau một lần nữa?
Một giây? Hai giấy? Hay ba giây?
Một giây rưỡi?
Không được, lâu quá, cứ như một năm, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/3451105/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.