Sớm muộn gì cũng nhét trả lại, Hạ Dĩ Đồng tự nhủ, nhưng vẫn không nhịn được, ra sức vò đầu Phương Hồi, bức xúc nói: "Đi."
"Chờ chút."
"Gì?" Hạ Dĩ Đồng ngoảnh lại, gì nữa? Muốn nhét cơm chó tiếp hay gì?
Phương Hồi muốn nói lại thôi.
Hạ Dĩ Đồng: "Nói mau, em học đâu ra cái kiểu bỏ dở câu chuyện thế hả?"
Phương Hồi nói: "Em nhìn thấy tin tức trên mạng, nói Lục lão sư bí mật kết hôn ở nước ngoài, đương nhiên em biết đối tượng kết hôn là chị..."
Phương Hồi còn chưa nói xong, Hạ Dĩ Đồng có cảm giác mình bị lấy lòng một chút, lời nói này có phải khiến người nghe khoan khoái không. Phương Hồi tiếp tục: "Lục lão sư có thể vui vẻ chụp ảnh cùng người khác, chẳng phải thể hiện trạng thái tinh thần của chị ấy đã gần khỏi hẳn."
Hạ Dĩ Đồng: "Hả, chị không hiểu ý em."
"Chị ấy vẫn chưa về, chị đã từng hỏi chị ấy tại sao chưa?" Phương Hồi nói.
Hạ Dĩ Đồng lắc đầu, cô không dám liên lạc với đối phương, làm sao dám hỏi bệnh tình Lục Ẩm Băng, chẳng may kích động chị ấy thì làm sao bây giờ?
Phương Hồi: "Em nói cho chị biết, chị cũng phải nghe em. Lục lão sư đã ra ngoài lâu như vậy, chị ấy có lý do để đi, và cũng cần có một lý do để trở về."
Hạ Dĩ Đồng: "Bởi vì chị, và cả sự nghiệp của chị ấy nữa, hai lý do này không đủ sao?"
Phương Hồi: "Không phải, chị vẫn không hiểu ý em, có câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/3451102/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.