Lục Ẩm Băng mạnh miệng: "Nếu muốn thì con cũng có thể gọi em ấy tới."
"Gọi đi," Liễu Hân Mẫn vỗ nhẹ lên bàn, đưa điện thoại cho cô, "Đây có giỏi thì gọi đi để ta coi thử."
Lục Ẩm Băng đưa tay hướng ra ngoài.
Liễu Hân Mẫn đi vòng qua bàn, nhét điện thoại vào tay cô: "Gọi đi."
Lục Ẩm Băng chạy ra bên ngoài.
Liễu Hân Mẫn ngồi lại: "Ta muốn con gọi điện thoại chứ không phải khiêu khích ta."
"Con khiêu khích mẹ cái gì?" Lục Ẩm Băng nói, "Con rõ ràng-----"
"Rõ ràng cái gì?" Liễu Hân Mẫn hỏi.
Chỉ là muốn hỏi mẹ có muốn về nhà hay không, con có chút muốn về. Lục Ẩm Băng nói: "Không có gì."
Cô đi đến mép bàn trà phòng khách, bóc một cái kẹo mút trong đĩa hoa quả rồi bỏ vào trong miệng, Liễu Hân Mẫn nhắc nhở: "Đây là cái kẹo thứ hai trong ngày rồi đó, coi chừng sâu răng." Bà vừa nhặt bát đĩa để rừa, vừa càu nhàu, "Không hiểu sao dạo này thích ăn kẹo đến vậy, chẳng khác gì bọn trẻ con."
Đặt bát đũa vào trong máy rửa bát, Liễu Hân Mẫn rửa tay rồi ra ngoài, Lục Ẩm Băng vẫn đang ngồi trong phòng khách, ngậm kẹo mút và ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
"Có gì muốn nói?" Liễu Hân Mẫn ngồi bên cạnh cô.
Lục Ẩm Băng gật đầu, đưa cho bà cái khăn giấy và một cái kẹo mút.
Liễu Hân Mẫn nhận lấy, lau tay rồi bóc kẹo mút, tương tự đưa vào miệng, ăn xong miệng cũng ngọt hơn: "Được rồi, nói đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/3426823/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.