Đầu năm nay, Lương Thư Yểu nhận được tin Hạ Dĩ Đồng thành công thuyết phục Lục Ẩm Băng ra nước ngoài chữa trị, chính xác hơn thì là thông báo, tiểu cô nương rất hay ghen, lại là vị hôn thê danh chính ngôn thuận, chậc. Tóm lại là người ngoài như cô không nên ngang ngược can thiệp, cô cũng không muốn can thiệp sâu, nói là tin tưởng Hạ Dĩ Đồng không bằng nói là tin tưởng Lục Ẩm Băng.
Đáng tiếc cô tin nhầm cái rắm, Lục Ẩm Băng là cái đồ không có chí tiến thủ, sống càng lâu càng lùi chứ không thấy tiến đâu. Đợi đến khi cô ấy khỏe lại thì cô nhất định phải đánh cô ấy một trận cho bõ tức.
Lương Thư Yểu cao hơn Lục Ẩm Băng 8cm, cơ thể khỏe mạnh, tinh thần lại càng khỏe hơn, còn từng tập thể hình, trong khoảng thời gian này Lục Ẩm Băng chịu đủ loại bệnh tật tra tấn, thể chất kém xa Lương Thư Yểu. Nếu Lương Thư Yểu nghiêm túc chạy, chắc chắn Lục Ẩm Băng không đuổi kịp.
Ai bảo cô là người tốt, Lương Thư Yểu tự cảm thán, giả bộ tuổi già sức yếu, không chạy nổi nữa nên bước chậm lại, bị Lục Ẩm Băng túm từ đằng sau, như con khỉ bám luôn lên lưng cô.
Lương Thư Yểu giả vờ vùng vẫy mấy lần, nhưng không hất cô ra được, đen đủi vậy đó, bước ra sân, vốn dĩ hai người đều cao, mà Lục Ẩm Băng lại bám dính trên lưng cô như thế, cả người thẳng đứng, Liễu Hân Mẫn bước từ trong bếp ra, tính gọi hai người vào ăn cơm, nhìn thấy trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/3371110/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.