Hạ Dĩ Đồng không hỏi cô đêm nay có thể ở lại hay không, ôm chặt Lục Ẩm Băng một lúc, khi chuẩn bị rời đi, Lục Ẩm Băng chủ động giữ cô lại.
"Chị... có thể không?"
Sự ngập ngừng và hỏi thăm cẩn thận từng ly từng tí của Hạ Dĩ Đồng khiến cho tim Lục Ẩm Băng thắt lại, giống như bị người ta giày xéo đến đau nhức.
"Đương nhiên có thể."
Hạ Dĩ Đồng vươn tay, muốn nắm lấy tay cô, lần này không đợi cô đổi ý hay do dự, Lục Ẩm Băng đã bước tới nắm tay cô, mồ hôi trong lòng bàn tay Hạ Dĩ Đồng, sờ lên có hơi dính dính, Lục Ẩm Băng rút khăn tay, lau lại tay cho cô.
Cùng nhau đi ra ngoài, về phòng ngủ của mình. Hạ Dĩ Đồng nhìn quanh một vòng, sáng nay lúc rời khỏi căn phòng này, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, thì đêm nay sẽ là đêm cuối cô ở lại căn phòng này.
"Em giúp chị thu dọn hành lý nhé?" Hạ Dĩ Đồng không biết nên để tay chân như nào mới phải, muốn tìm chút việc cho mình bận rộn, lại đứng ngẩn người ở đấy, dây thần kinh trong đầu cô căng như dây cung sắp đứt.
Ngón tay Lục Ẩm Băng giật giật: "Tối dọn, không vội."
Hạ Dĩ Đồng đứng bất động tại chỗ, Lục Ẩm Băng để cô muốn ngồi đâu thì ngồi, khoảnh khắc sắp chia tay, thật ra con người có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại chỉ có thể nói vỏn vẹn một câu "Về sớm nhé" / "Chị sẽ sớm trở lại", nhưng hai câu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/3370717/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.