Chương trước
Chương sau
Lục Ẩm Băng bất chợt bị nhấc lên, không kịp chuẩn bị, phản ứng đầu tiên là kéo ném sao cũng được miễn người không bị thương là được, may là Hạ Dĩ Đồng ném kéo đi trước khi nhấc cô lên, sau đó ôm cũng thuận tay hơn nhiều.

Lục Ẩm Băng để cô ôm mình quay hơn chục vòng, qua hơn chục vòng, vẫn quay tiếp, Lục Ẩm Băng nhanh chóng ngăn lại: "Dừng dừng dừng, chị nhức nhức cái đầu rồi."

Đúng đúng đúng, đầu Lục Ẩm Băng bị thương chưa khỏe, Hạ Dĩ Đồng hậu tri hậu giác thả cô xuống, đôi mắt nhìn cô như muốn phát sáng.

Lục Ẩm Băng nhéo má cô hỏi: "Có chuyện gì mà em vui vậy?"

"Phim mới đó," Hạ Dĩ Đồng có chút mèo khen mèo dài đuôi, "Phản hồi khá tốt."

Chỉ vì phản hồi tốt mà đã vui đến như này sao? Các bộ phim trước đó của em ấy đều ở tình trạng "khá tốt" mà, có bao giờ thấy em ấy... à không, khi đó mình chưa gặp em ấy. Lục Ẩm Băng lại nghĩ.

Cô chưa đọc nhiều bình luận trên mạng, trong khoảng thời gian này cô không lướt mạng xã hội, chỉ thỉnh thoảng xem TV, theo dõi bộ phim mới nhất của Hạ Dĩ Đồng mà còn chẳng xem hết một tập, trên thang điểm 100 thì có thể cho 80 điểm, mà đại khái trong cộng đồng bình thường hẳn sẽ vọt tới 120 điểm, nói không chừng là đang không ngớt lời khen ngợi đây.

Cô đoán được, nhưng nhìn Hạ Dĩ Đồng giấu diếm như này, rõ là muốn được khen nhưng lại xấu hổ, vậy thì không khen nữa, không mặn không nhạt buông một tiếng "Ừm", nhặt cây kéo đang nằm ngổn ngang dưới đất, di dời tầm mắt tới hoa lá trước mặt, nhặt lại cái tai nghe, lại đeo tai nghe và không chú ý tới lời Hạ Dĩ Đồng nói nữa.

Hạ Dĩ Đồng nhìn đối phương không chút mảy may gì tới mình, ngay lập tức cảm thấy bất mãn, tại sao chị ấy chẳng thèm hỏi mình lấy một câu chứ? Nhận phản hồi tốt là tốt tới mức độ nào, nếu là tốt mức bình thường thì mình làm gì đã vui tới vậy?

Tại sao... lại không hỏi gì?

Hạ Dĩ Đồng bất lực nhìn cô, trên mặt viết đầy chữ "Em thật đáng thương, em chỉ muốn khoe khoang một chút, chị mau tới hỏi thăm em đi mà", nhưng lại không thể trực tiếp bộc bạch như vậy, đành phải nghiêng trái nghiêng phải bên người Lục Ẩm Băng.

"Để em tỉa giúp chị." Hạ Dĩ Đồng nói.

Lục Ẩm Băng đưa kéo cho cô, Hạ Dĩ Đồng cắt một chiếc lá, không thèm nhìn đối phương, giọng điệu thoải mái nói: "Hôm nay đạo diễn Tần nói với em là rating có thể hơn 4%, về cơ bản là trở thành quán quân rating của năm rồi. Bây giờ chỉ chờ xem nó có phá kỷ lục rating của thập kỷ qua hay không thôi."

Lục Ẩm Băng: "Ừ, cố lên."

". . ." Hạ Dĩ Đồng lại đi vòng quanh, nhìn chằm chằm vào bụi cây trước mặt, cô cảm thấy chúng rất đẹp, không biết Lục Ẩm Băng đang tỉa cái gì, nhưng cô muốn ở bên ngoài với Lục Ẩm Băng lâu hơn, sau khi tỉa một mảng xong, lại tỉa tiếp mảng khác, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu nên quay quay chiếc kéo vài vòng, giả vờ như tỉa xong rồi. Còn cố ý dùng thân chắn lại, không cho Lục Ẩm Băng nhìn thấy,

Lục Ẩm Băng có thể không thấy sao? Cô suýt thì thất bại, cũng may diễn xuất ổn định, trên mặt vẫn giữ được biểu cảm.

Hạ Dĩ Đồng nói: "Nhưng mà đoán chừng có chút khó, rating vượt 5 mới có thể phá được kỷ lục, bây giờ quảng bá một tháng, rating vẫn tăng nhưng sau đó sẽ ổn định lại, em nghĩ là sẽ khó đây."

Lục Ẩm Băng cười thầm trong lòng: Bộ phim này phát sóng trong hai tháng rưỡi, hiện tại mới có một tháng, còn một tháng rưỡi nữa, tháng đầu tiên có thể vượt 4, cao trào của phim nằm ở giai đoạn sau, rating chắc chắn sẽ tăng mạnh trở lại, vượt 5 cũng không phải chuyện khó khăn gì, chỉ là không biết sớm hay muộn thôi. Lời này của Hạ Dĩ Đồng chỉ có thể lừa người khác, nói với mình như vậy rõ là đang muốn khoe thành tích để mình khen em ấy đây mà.

Lục Ẩm Băng trêu cô tới nghiện, sao có thể dễ dàng buông tha, nói: "Công nhận, còn phải trông cậy vào đoạn sau, xem có cơ hội hay không."

Hạ Dĩ Đồng nhất thời nôn nao, mặt biến sắc: "Không phải có cơ hội hay không, là---"

"Là sao?" Lục Ẩm Băng hỏi.

"Không có gì," Hạ Dĩ Đồng nhếch miệng, nói, "Em cũng nghĩ thế." Vẫn chưa thành sự thật, ngộ nhỡ nói trước bước không qua thì lại mất mặt quá, nhưng nếu không nói thì phải nhịn rất khó chịu.

Nếu Lục Ẩm Băng hỏi cô, cô có thể khiêm tốn hai câu, sau đó mới thổi lên từng đợt, để cô ấy khen một lúc, một lúc thôi cũng được, khen xong cô xem sắp xếp lại tâm tính, tiếp tục cố gắng, nhưng hiện tại muốn nói cũng không được.

Lục Ẩm Băng: "Vậy chẳng may không đột phá được thì sao giờ?"

Hạ Dĩ Đồng đưa chuôi kéo cho cô, không nói câu gì, đi thẳng vào nhà, mặc kệ Lục Ẩm Băng có phải cố ý hay không, cô cũng tức giận rồi, Lục Ẩm Băng không thể nói vài lời tử tế được sao?

Con đường vào nhà cũng trở nên ngột ngạt, tức giận đặt mông xuống sofa, lúc này kẻ gây chuyện Lục Ẩm Băng mới lẽo đẽo tới dỗ dành. Nhưng cách mà cô dỗ không phải là nói mấy lời ngọt ngào để dỗ bạn gái vui vẻ, thay vào đó là im lặng bật TV, dùng điều khiển từ xa bật 《Mai Thất》 đang nổi tiếng.

Thường thì diễn viên khi xem phim do chính mình đó thì luôn cảm thấy kỳ lạ và không thể nhập tâm vào đó, Hạ Dĩ Đồng cũng vậy, cô không thể tập trung xem vì xấu hổ.

Lục Ẩm Băng: "Em nói xem ngày nào chị cũng để TV phát đi phát lại, lần nào cũng mở TV rồi lại xem điện thoại hoặc máy tính bảng, như vậy liệu có thể giúp phim tăng thêm rating không?"

"Chị nói gì cơ?" Hạ Dĩ Đồng ngạc nhiên, đây là cái kiểu gì vậy?

Lục Ẩm Băng: "Chị muốn giúp em tăng rating, tranh thủ tuần sau vượt 5 rồi cuối phim vượt 6 luôn."

Hạ Dĩ Đồng: ". . ." Nếu vượt 5 ở trong tầm tay thì vượt 6 chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cơ bản là không thể xảy ra được, bây giờ không giống trước kia. Bây giờ xem phim truyền hình chỉ là một trong những hoạt động giải trí, có vô vàn thứ khác có thể thu hút được sự chú ý của mọi người.

"Muốn thôi mà, có phạm pháp đâu," Lục Ẩm Băng rụt một cái chân lại, nói, "Em diễn tốt như vậy, thật thà khiêm tốn lại còn thông minh, đạt được chút thành tựu cũng là chuyện thường tình thôi."

Hạ Dĩ Đồng nhân cơ hội khiêm tốn: "Vậy còn phải xem người khác có phối hợp hay không, còn muốn nhóm đạo diễn dốc sức chỉ dạy."

"Có phải em đợi chị khen rất lâu rồi?" Lục Ẩm Băng kéo cổ cô tới gần, để cô tựa vào ngực mình.

Hạ Dĩ Đồng buồn bực: "Cũng không lâu lắm, chỉ mới từ nãy tới giờ thôi."

"Em tự đánh giá diễn xuất của mình trong phim như nào?"

"Nếu có thể... chắc là 70 điểm đi."

"Nói thật."

". . ." Hạ Dĩ Đồng nói, "Vậy em không khách sáo nữa, 100 điểm."

"Còn cần thể diện nữa à?" Lục Ẩm Băng xoa đầu cô.

Hạ Dĩ Đồng ngẩng lên giải thích: "Khi ấy em đã dùng toàn tâm toàn ý toàn bộ sức lực của mình để diễn, đối với em của khi đó mà nói, em không thể diễn tốt hơn được nữa, tóm lại là 100 điểm, không có nhưng!"

Ừ, không có nhưng chính là không có nhưng. Lục Ẩm Băng búng trán cô một cái, nói: "Để ăn mừng, chị đưa em ra ngoài ăn nhé?"

"Ăn ở nhà được không?" Hạ Dĩ Đồng hiếm khi từ chối.

"Tại sao?"

"Nhiều fan lắm, em sợ bị nhận ra."

Lục Ẩm Băng nhìn cô bằng một ánh mắt không thể tin nổi.

Hạ Dĩ Đồng: "Em nói thật mà." Trời xanh chứng giám, lần này không phải vì muốn Lục Ẩm Băng khen mà thật sự vì bây giờ có rất nhiều người nhận ra cô, khách quan mà nói thì là như vậy.

Lục Ẩm Băng đi đến tủ lạnh, mở ra nhìn một cái: "Xét thấy bây giờ em nổi tiếng như vậy, không thể ra ngoài mua đồ ăn được rồi, một mình chị thì cũng không ra ngoài được, ủy khuất em, nên tối nay chỉ có thể ăn như này thôi."

Cô củ cải trắng to đùng, ước lượng bằng tay.

Sắc mặt Hạ Dĩ Đồng sa sầm, mặc dù nói yêu nhau uống nước cũng thấy no, nhưng cô cũng không thể ăn cải trắng đơn sơ như này được.

Lục Ẩm Băng: "Còn cách nào đâu, đành phải nhờ Tiết mama đem đồ ăn ---"

Cô còn chưa nói xong thì Hạ Dĩ Đồng đã giơ tay: "Em đồng ý."

Cuối cùng lại gọi điện cho Tiết Dao, Lục Ẩm Băng nói như này: "Lâu rồi tôi với ba tôi chưa ăn chung với nhau, tối nay sẽ dùng bữa, tôi muốn nấu mà trong nhà lại không có đồ ăn, phiền chị gái đây mang chút thức ăn bên ngoài tới nhé."

Trong lòng Tiết Dao đang ra sức khen ngợi con gái hiếu thảo, tan làm sớm đi siêu thị, xách theo túi lớn túi nhỏ đứng trước cửa, hoàn toàn không biết mình bị gài bẫy.

Tháng 7 và những ngày đầu tháng 8, Hạ Dĩ Đồng vẫn luôn chễm chệ top hotsearch, nhưng không phải tên của chính cô mà là tên nhân vật do cô diễn, điều này còn khiến Hạ Dĩ Đồng vui gấp trăm lần việc tên mình treo trên hotsearch. Giữa tháng 8, trên mạng xuất hiện một bộ ảnh, là ảnh Hạ Dĩ Đồng luyện tập ở Thiếu Lâm tự từ tháng 9 đến tháng 12 năm ngoái. Trông như chụp lén, độ phân giải không cao, nhưng vẫn thấy rõ mặt người, cũng có thể thấy rõ đang làm gì. Tài khoản Weibo chính thức của《Mai Thất》cho biết, ngoại trừ một số động tác đặc biệt chuyên nghiệp, các cảnh đánh võ còn lại Hạ Dĩ Đồng đều tự mình thực hiện, không sử dụng diễn viên đóng thế.

【Mẹ ơi, thế mà tới Thiếu Lâm tự thật, ngàn vạn lần không thể để cho ba tôi thấy tin này được, nếu không ông ấy sẽ ném tôi tới đó mất [bái bai]】

【Bức ảnh thứ ba là đang đứng trung bình tấn dưới nắng hả? Chẳng trách đầu phim đã thấy Hạ Dĩ Đồng đen đi trông thấy ahahaha】

【Mấy lưu lượng khác, ngón tay xước tí da mà cũng phải post Weibo mới chịu, như thể cả thế giới đang muốn hãm hại họ ấy, còn phía Hạ Dĩ Đồng, nếu không phải bây giờ lan truyền bộ ảnh này thì làm gì có ai biết cô ấy tới Thiếu Lâm tự khổ luyện 3 tháng trời đâu.】

【Làm tôi nhớ tới Lục thần, trước đây mỗi lần quay phim mới cũng sẽ học một kỹ năng mới, trước kia vì quay phim mà cô ấy luyện kiếm một năm, nếu không phải bị phá thì cũng chẳng ai biết. Hi vọng những năm tới trong giới sẽ xuất hiện thêm vài diễn viên như thế này, thay vì mấy cái người cứ loay hoay với nhân vật của họ】

. . .

Cuối tháng 8, rating 《Mai Thất》vượt 5, lập nên kỷ lục rating cao nhất trong 13 năm qua, đoàn làm phim đã tổ chức tiệc mừng đồng thời cũng để truyền bá phim, ở đó có phóng viên đề cập đến bộ ảnh lan truyền trên mạng.

Hạ Dĩ Đồng hào sảng trả lời: "Đúng thật là tôi có bái sư ba tháng, sư phụ là người trước kia đã hướng dẫn Lục lão sư." Đồng thời thể hiện thái độ lễ phép, "Đây là điều mà diễn viên nên làm, xin mọi người quan tâm đến tác phẩm của tôi nhiều hơn, cảm ơn nhiều."

Sau đó cũng thể hiện thái độ không muốn nói gì thêm.

Có người cảm thấy lời này rất quen tai, tìm lại bản thảo rất nhiều năm truóc, Lục Ẩm Băng phải quấn băng vai do bị thương trong quá trình luyện kiếm, tham gia hoạt động cũng không thể tháo ra, bị truyền thông phát hiện, lúc ấy cô cũng trả lời là: "Điều nên làm, xin mọi người hãy chú ý tới phim mới của tôi nhiều hơn." Sau đó cũng tránh đi.

Lịch sử lặp lại.

Sự so sánh cách biệt 13 năm được đưa lên mạng, trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của cư dân mạng, lần đầu tiên tên của Hạ Dĩ Đồng và Lục Ẩm Băng đặt cạnh nhau trên phương diện diễn xuất.

Top bình luận 1: Chẳng lẽ không ai phát hiện ra Hạ Dĩ Đồng và Lục thần càng ngày càng giống nhau sao? Từ ngữ, cách nói chuyện, tác phong, các phương diện khác cũng tương tự. Không lẽ cảm giác của tôi bị sai sao?

Tác giả có đôi lời muốn nói: Tôi đang nghĩ tại sao tôi lại tăng ca càng ngày càng muộn, bởi vì người yêu/đối tác cũng tăng ca càng ngày càng muộn, nên không trách tôi được [Đậy nắp nồi]

Chương trước có câu viết nhầm, tiểu hoa là 26 tuổi, tuổi thực 26, tuổi mụ 27. Viết 27 cũng không tính là sai đi.

----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.