"Phương Hồi, em đặt cho chị một vé bay tới thành phố C sớm nhất, chúng ta gặp nhau ở sân bay." Hạ Dĩ Đồng ngồi trong xe đang đi tới sân bay, xe lao với tốc độ tối đa cho phép, gương chiếu hậu phản chiếu ánh mặt lạnh lẽo, "Chuyện gì? Cmn chị mà biết có chuyện gì đã tốt! Trước hết đặt vé máy bay xong thì nói chị một tiếng, còn nữa, gọi cho Tiểu Tây, gọi đến bao giờ cô ấy nghe máy thì thôi."
Những lời cô nói khiến Phương Hồi hãi hùng, giống như họ có quan hệ với trợ lý minh tinh, lấy được những tấm vé mà người thường không lấy được, cô vẫy một chiếc taxi, phi như bay tới sân bay, sau khi đặt vé máy bay, bắt đầu gọi cho Tiểu Tây, giống với Hạ Dĩ Đồng, tút tút, không ai nghe.
Hạ Dĩ Đồng tắt điện thoại, tay giơ lên không trung, rồi thu lại, đánh lên đệm ghế một cái thật mạnh.
Gọi điện cho Tiết Dao, tắt máy.
Tắt máy.
Tắt máy.
Vẫn là tắt máy.
Tài xế nhìn gương mặt Hạ Dĩ Đồng qua gương chiếu, con mắt đỏ bừng vì lo lắng và tức giận, cảm thấy hốc mắt như sắp chảy máu. Toàn thân Hạ Dĩ Đồng run lên, hít thở, rồi thu người lại trên ghế, vùi mặt trong vòng tay.
Cô ghét cái trạng thái bản thân chẳng biết có chuyện gì, không biết phía Lục Ẩm Băng có chuyện gì không, không biết chị ấy sống chết ra sao. Trời tối hẳn, cô lo lắng lướt màn hình điện thoại, lặp lại liên tục hành động nhấp vào app xanh lá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/2053441/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.