Bác sĩ rất nhanh đã có mặt.
Hạ Dĩ Đồng vội vàng dùng tay lau nước mặt, đứng ra chỗ khác để bác sĩ kiểm tra.
Bác sĩ cầm giấy bút, hỏi: "Có chỗ nào cảm thấy khó chịu không?"
Lục Ẩm Băng đưa mắt nhìn Hạ Dĩ Đồng, rồi lại rời ánh mắt đi: "Đau đầu, buồn nôn."
Bác sĩ lại hỏi: "Tay thì sao?"
Lục Ẩm Băng: "Đau."
Hạ Dĩ Đồng đứng yên một bên, cố gắng mở to hai mắt, ngăn không cho nước mắt chảy xuống.
Bác sĩ: "Đều là những triệu chứng bình thường, những chỗ khác có chỗ nào khó chịu không?"
Lục Ẩm Băng lắc đầu, bác sĩ lập tức nói: "Không được cử động đầu!"
Lục Ẩm Băng nháy một mặt, nói: "Ừm."
"Cái kia..." Bác sĩ nhét bút vào túi trước ngực, còn đang suy nghĩ phải xưng hô với Hạ Dĩ Đồng như nào, trong bệnh viện này bọn họ đều đã thấy qua cảnh sinh ly tử biệt, lại là bác sĩ lão làng, bọn họ cũng không quan tâm lắm chuyện của người trẻ tuổi, không chờ hắn tìm từ thích hợp, Hạ Dĩ Đồng đã phản ứng trước: "Tôi ở đây, bác sĩ, chú có việc gì cứ nói."
Bác sĩ nói: "Nên nói chuyện với cô ấy nhiều một chút, ngủ quá lâu nên cần phải linh hoạt đầu óc, có chuyện gì không ổn thì trực tiếp nói với tôi."
Hạ Dĩ Đồng: "Vâng, tôi hiểu rồi."
Vội đến vội đi, nước mắt trong lòng bàn tay Lục Ẩm Băng còn chưa khô, bàn tay đã được mở ra, những ngón tay khác đan vào, Hạ Dĩ Đồng ngồi bên cạnh, tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/2053437/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.