Kể từ ngày Lục Ẩm Băng chìm vào tình yêu, Tiểu Tây thấy mình như thoát khỏi nanh vuốt yêu ma, saygoodbye với viêm gân, không bao giờ gặp lại đau nhức xương khớp. Bởi vì Lục Ẩm Băng lúc nào cũng bộn bề công việc, trước kia cô luôn dùng thời gian rảnh để chơi đấu địa chủ, bây giờ có Hạ Dĩ Đồng ở bên, thời gian nghỉ ngơi lại không nhiều hơn chút nào, nên cô đã chuyển toàn bộ thời gian chơi đấu chủ sang thời gian dành cho người yêu. Tiểu Tây nghỉ ở nhà không biết, khi đó có chơi bài cũng chẳng cần nàng, nói không chừng là đang tranh thủ ân ân ái ái với Hạ Dĩ Đồng cũng nên.
Nhưng đây là bệnh viện, Lục Ẩm Băng ở đây sắp mốc người luôn rồi, cô vốn tính khí không hoàn toàn tốt, khi yêu muốn ôn hòa một chút, khiến người ta có ảo giác ấm áp, nhưng Hạ Dĩ Đồng không tới đè cô xuống, không tìm được niềm vui giải tỏa nỗi buồn, Lục Ẩm Băng như muốn phun lửa biến bệnh viện thành một đống tro tàn.
Ngày nào cũng chơi đấu địa chủ phát chán rồi, nhưng cô chẳng có hứng thú với trò nào khác, hơn nữa cô chỉ có một tay hoạt động được, thỉnh thoảng sẽ cầm điện thoại lướt Weibo, xem hết hotsearch trên trang chủ, nhưng không có chút tin nào liên quan tới Hạ Dĩ Đồng, nếu có thì cô đã dùng đôi mắt này đọc muốn thủng điện thoại.
Mới tháo nẹp cổ được có hai ngày, Lục Ẩm Băng đã hỏi bác sĩ khi nào có thể xuất viện, bác sĩ bất đắc dĩ buồn cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/2053415/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.