Đầu Liễu Tranh u một cục, giương mặt nhìn Lục Ẩm Băng kéo Lương Thư Yểu đi, nàng đứng trước mặt anh chị họ, rơm rớm nước mắt: "Tại sao lúc nào người ăn đòn cũng là em..."
Anh họ xoa đầu nàng, dỗ dành: "Nôm na là do cái mặt em gợi đòn. Em cũng biết đó, khi người ta nhàm chán sẽ tìm chuyện để làm, khi người ta ngứa tay sẽ tìm người để đánh."
Liễu Tranh tức giận hất tay anh họ ra: "Em sẽ mách chị dâu, anh ỷ to xác lại bắt nạt em!"
Anh họ: "... Mai anh dẫn em đi shopping, anh thanh toán."
Liễu Tranh nghịch ngợm: "Em tính nói gì với chị dâu ý nhỉ, quên mất tiêu rồi."
Anh họ giơ ngón tay chọc trán nàng, "Lúc nào cũng nhìn chằm chằm vậy đó."
Liễu Tranh cười tươi roi rói nhìn về phía chị họ, chị họ nói: "Chị nhớ lúc trước em có nói thích một cái đồng hồ, giờ chị sẽ đặt trước trên website chính thức của hãng."
Liễu Tranh tươi tỉnh phủi mông nói: "Bị đánh một trận cũng không uổng. Không đúng, người đánh mình là Lương biểu tỷ mà..."
Anh họ và chị họ cùng bật cười.
"Phá án gì đó đâu có liên quan gì tới chị đâu?" Lương Thư Yểu hất tay Lục Ẩm Băng, "Bây giờ em không còn là bảo vật chị nâng niu trên tay nữa, nên chú ý chút đi."
"Liên quan gì tới việc chị không còn thích em, em không phải bảo vật của chị? Còn giao tình tuổi thơ cởi truồng tắm mưa chị vứt đi đâu rồi?"
Lục Ẩm Băng: "Có lẽ là do chị thể hiện thái độ lạnh nhạt với em ấy?"
Lương Thư Yểu muốn gục ngã, giơ tay đỡ trán: "Trước tiên em buông tay ra đã."
Lục Ẩm Băng bất động.
Lương Thư Yểu quát: "Buông ra!"
Lương Thư Yểu dồn nén uy nghiêm đã lâu, hiếm khi thể hiện khí thế lấn át Lục Ẩm Băng, bình thường những khi ôn tồn sẽ không phát ra khí thế chấn nhiếp, giơ cô trở nên lạnh lùng, Lục Ẩm Băng không kịp phản ứng, tay tự động buông ra.
"Chị không như vậy thì em sẽ nghe sao? Lương Thư Yểu vuốt tay áo, "Nhìn cái tính cách bồng bột này của em đi, không biết khiêm tốn chút nào, nếu không phải hiện tại có vợ rồi thì chắc chắn sau này em sẽ cô độc tới già."
Lục Ẩm Băng: "Bớt nói nhảm, vào vấn đề chính đi."
Lương Thư Yểu nhìn hai người đang đứng ở hành lang: "Ở đây không tiện nói chuyện, chuyển chỗ đi."
Lục Ẩm Băng kéo cô vào căn phòng bên cạnh, có một cây đàn piano lớn đặt cạnh cửa sổ, trên kệ có rất nhiều khung ảnh, bên trong khung ảnh đó đều là những tấm phác thảo, tấm tranh vẽ Hạ Dĩ Đồng.
Lương Thư Yểu nhìn một vòng, chậc một tiếng: "Tổ tình yêu nhỏ."
Lục Ẩm Băng: "Em cầu hôn em ấy ở đây."
Lương Thư Yểu bày ra vẻ mặt kinh ngạc: "Ấy vậy mà người cầu hôn lại là em?"
Lục Ẩm Băng bất mãn: "...Ý gì đấy?"
Lương Thư Yểu thu tầm mắt: "Không có gì, chỉ là cảm thán một chút, đầu óc em được đả thông chưa lâu mà lại bị phong tỏa nữa rồi."
"Đầu chị mới bị phong tỏa ấy, bớt nói mấy câu nhảm nhí đó đi, rốt cuộc chị muốn nói với em chuyện gì?"
Lương Thư Yểu: "Chị có bạn gái rồi."
Lục Ẩm Băng: "Em biết, thì sao, không cần kể tám trăm lần mỗi ngày đâu."
"Chị mới kể lần thứ hai, lần đầu là mấy người hỏi chứ." Lương Thư Yểu nhịn không đánh cô, nói, "Chị nói chuyện này là có lý do, bạn gái chị biết chị từng thích em, thích rất nhiều năm."
Lục Ẩm Băng lạnh nhạt: "Câu này lộ ra chút ý vị tang thương."
Lương Thư Yểu: "Nếu như hôm nay ở nhà chị, chị dẫn bạn gái chị tới gặp mọi người, chị nhất định sẽ không nói chuyện riêng với em."
Lục Ẩm Băng nhún vai: "Thấy chưa, rõ ràng vấn đề nằm trên người chị."
Không nhịn được thì đừng nhịn, một phút sau, Lương Thư Yểu ấn Lục Ẩm Băng lên lưng đàn piano, Lục Ẩm Băng la oai oái: "Em đùa chút thôi. Em hiểu mà, em thật sự nghe hiểu chị nói gì, chị thả em ra đi."
Lương Thư Yểu tức giận: "Em hiểu cái gì?"
Lục Ẩm Băng: "Em không nên nói chuyện với chị."
Lương Thư Yểu: "Không phải."
Lục Ẩm Băng bộc phát: "Em muốn đánh người."
Lương Thư Yểu không sợ: "Cho dù em muốn đánh người thì chị vẫn phải nói, chị và em là quan hệ chị em họ, dẫu sao cũng là thanh mai trúc mã ba mươi năm, bây giờ đều có tính yêu mới, nếu cô ấy cứ ôm khư khư chuyện này trong lòng thì cô ấy lại quá nhỏ mọn và hẹp hòi rồi. Nhưng nhìn tướng mạo cô ấy thì cô ấy không phải người nhỏ mọn như vậy. Nên là vấn đề chắc chắn nằm trên người em, em hãy suy nghĩ cẩn thận lại xem, có chỗ nào em xử lý không ổn thỏa không."
Lục Ẩm Băng bần thần ngồi xổm.
Lương Thư Yểu lấy điện thoại ra nhắn tin cho bạn gái, khuôn mặt hắt ánh sáng điện thoại, lúc sáng lúc tối, lần đầu nhìn thấy Lục Ẩm Băng gặp vấn đề nan giải, cười muốn lăn ra sàn.
Hạ Dĩ Đồng nằm trên giường thiu thiu ngủ mất, Lục Ẩm Băng hùng hổ xông vào, hùng hổ lay cô tỉnh, bắn rap như nã đại bác, Hạ Dĩ Đồng bị cô nói đến choáng váng đầu óc: "Đợi đã, v.v..."
Lục Ẩm Băng phấn khích đến mức mặt đỏ phừng phừng.
Hạ Dĩ Đồng ôm đầu, nửa phút sau, ánh mắt trở nên thanh tỉnh: "Chị nói đi."
Lục Ẩm Băng: "Buổi sáng là như này, cho dù Lương Thư Yểu có bạn gái nhưng tình cảm của hai người đó không tốt bằng tình cảm giữa hai đứa mình, vả lại cũng chưa có cầu hôn. Chị ấy cảm thấy ghen tị với chúng ta, chị ấy hỏi chị là chuyện chị ấy không còn thích chị nữa, có khiến chị cảm thấy mất mát hay không, chị nói chị ấy mà đỉnh một thì Hạ Dĩ Đồng đỉnh mười nên bớt tự mình đa tình. Chị ấy còn khoe bạn gái chị ấy đẹp, chị cũng khoe bạn gái chị xinh đẹp, sau đó bọn chị cùng thảo luận về bạn gái nhau, rất vui vẻ. Báo cáo thủ trưởng, báo cáo hoàn tất, mời xử trí!"
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Tính xác thực của lời thú tội này còn gây nhiều tranh cái, nhưng Lục Ẩm Băng cuống quýt nửa ngày chỉ vì chuyện này, cho dù là thật hay giả thì trong lòng cô cũng đã thấy hài lòng.
Hạ Dĩ Đồng ôm cổ Lục Ẩm Băng, hôn cô.
"Sao chị biết chuyện này làm em âu sầu?" Hôn xong, Hạ Dĩ Đồng nghịch ngợm mấy cọng tóc của cô.
"Chị phải ngồi xổm ở căn phòng bên cạnh, nghị lực lắm mới nghĩ ra được." Lần này Lục Ẩm Băng đã có kinh nghiệm, không nói ra Lương Thư Yểu, hơn nữa sau khi nói xong, thần sắc Hạ Dĩ Đồng thư giãn hơn, lại còn chủ động hôn mình.
Lục Ẩm Băng thầm nghĩ: Xem ra Lương Thư Yểu này vẫn còn chút tác dụng.
Dỗ bạn gái xong đã hết nửa cái buổi triều, năm ngoái mọi người đi KTV hát, vì Hạ Dĩ Đồng vội vã tới trường quay nên Lục Ẩm Băng đưa cô tới sân bay rồi lại quay về KTV với anh chị em họ. Năm nay chắc chắn không đi KTV, mọi người nghĩ ngợi một lúc, quyết định lên sân thượng mở tiệc nước ngoài trời, khó lắm mới được một ngày gặp gỡ. Dù sao đều là phổi sắt với nhau, hít chút khói không thành vấn đề, qua một đêm là lại khỏe à.
Phân công hợp tác, nhân vật của công chúng không thể ra ngoài, chịu trách nhiệm chuẩn bị đồ dùng trong nhà, chuẩn bị lò nướng và gia vị. Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng không thể ra khỏi cửa, độ nhận diện quá cao, bị phát hiện một cái là lại nháo nhào một phen. Lương Thư Yểu là người nổi tiếng nửa mùa, dù trong nước cũng có kha khá fan nhưng không thể nhiều như fan hai người Lục Hạ. Việc mua nguyên liệu nấu ăn đành giao cho ba người kia.
Anh họ lái xe chở người ra ngoài.
Không biết là Lương Thư Yểu bị bạn gái dặn dò qua, hay là do thức tỉnh lương tâm, tự động tránh nghi ngờ: "Chị ở trên tầng, hai người bọn em phụ trách chuyển đồ nhé? Hay là ngược lại, hai người các em ở trên tầng? Chị thế nào cũng được."
Việc trên tầng nhẹ nhàng hơn một chút, còn chuyển đồ chạy tới chạy lui sẽ khá tốn sức, Hạ Dĩ Đồng đã bước một chân trở thành nữ chủ nhà nên không thể để Lương Thư Yểu làm việc nặng, nên cô quyết định chuyển đồ ở tầng dưới, Lục Ẩm Băng ở cùng cô.
Lúc Hạ Dĩ Đồng quay lưng đi xuống dưới tầng, Lương Thư Yểu nhếch môi, rồi lấy điện thoại ra khỏi túi quần, gửi một voice chat: "Kể em nghe nè, em họ của chị và vợ của em ấy hề hước thiệt chứ, còn coi chị là tình địch nữa chứ, chắc là muốn làm lành như trước sẽ tốn chút thời gian đấy."
Đối phương trả lời: "Chị mà nhìn em họ chị thêm một chút, cho dù cô ấy không đánh chị thì em cũng xông vào tận nhà đấy."
"Xông tới làm gì? Đánh chị à?'
"Khóc cả đêm cho chị xem, rồi sao? Chị có cảm thấy tội lỗi không?"
Lương Thư Yểu bật cười thành tiếng, tựa eo vào lan can: "Sợ rồi sợ rồi, tiểu tổ tông của chị."
Đối phương trả lời: "Nhóc con thân mến, tổ tông này yêu nhóc."
"Nhóc con này yêu em, không nói nữa, chị đi chuẩn bị đồ nướng đây." Lương Thư Yểu cất điện thoại.
Lục Ẩm Băng lên trước, cầm theo một vỉ nướng, một túi đựng các loại gia vị khác nhau, theo sau là Hạ Dĩ Đồng cầm theo một hộp than, ba lọ cồn đặc, bàn chải, giấy bạc, găng tay, v.v...
Lương Thư Yểu bắt đầu dọn dẹp, có quá nhiều đồ, dọn được gần một nửa, ba người hội tụ một chỗ cùng dọn dẹp, Lương Thư Yểu chủ trì, Lục Hạ là trợ thủ, Lương Thư Yểu chăm chú nhìn vỉ nướng của cô.
"Nước sốt đâu?" Lục Ẩm Băng hỏi, "Mang lên chưa?"
Đồ vật là Lương Thư Yểu sắp xếp, cô chỉ vào túi vải màu xanh, "Ở trong kia, chính tay em cầm lên mà?"
Lục Ẩm Băng phản xạ có điều kiện: "Quên một chút không được à?"
Lương Thư Yểu cũng phản xạ có điều kiện, thỏa hiệp, còn có phần chiều chuộng nói: "Được rồi được rồi, em muốn sao thì là vậy, nước sốt của em đây."
Hạ Dĩ Đồng đứng bên cạnh, trên đầu nổi lên mấy bong bóng chua.
Trán Lục Ẩm Băng đầm đìa mồ hôi, cô cũng chẳng quan tâm, giữ sau gáy Hạ Dĩ Đồng, hôn sau hai phút, Hạ Dĩ Đồng e thẹn, "Chị chị chị" nửa ngày không xong, mặt đỏ như quả cà chua, muốn cắm đầu xuống đất, quên luôn mấy bong bóng giấm hồi nãy.
Lúc hai người ở sát lại gần nhau, Lương Thư Yểu nhân lúc Hạ Dĩ Đồng không để ý, giơ ngón tay cái với Lục Ẩm Băng: "Đỉnh."
Lục Ẩm Băng cười nhẹ: "Chuyện nhỏ, khỏi nhắc."
Lương Thư Yểu ngoảnh mặt buồn cười, không biết hôm nay ai ngốc hết cỡ nói, bạn gái tức giận cái gì cũng không biết, thật đúng là vết sẹo đẹp sẽ quên nỗi đau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]