Hai người đánh lộn, vật qua vật lại, cuộn thành một cục tròn vo, nếu như Lục Ẩm Băng không phải cạo đầu, hai người đều mặc quần áo ở nhà thì khá khó để phân biệt được ai với ai.
Hạ Dĩ Đồng vừa nghe được một tin chấn động nên không thể để hai người kia tiếp tục vật lộn nữa, nhắm chuẩn, kéo Lục Ẩm Băng đứng lên, nút áo của Lai Ảnh bị đứt gần hết, vuốt vội mái tóc loạn xạ, thở hổn hển: "Bớ người ta... Giết người."
Lục Ẩm Băng vòng qua tay Hạ Dĩ Đồng, đòi lao về phía trước: "Tớ giết chết cậu!"
Cô còn muốn xé miệng Lai Ảnh nữa, chỉ toàn nói mấy thứ ba lăng nhăng. Rõ ràng đã hứa sẽ giúp cô giữ bí mật, thế mà giờ chưa đánh đã khai, lời hứa của kẻ này đúng là chẳng đáng tin tẹo nào.
Hạ Dĩ Đồng bận rộn ôm lấy Lục Ẩm Băng, Lai Ảnh nhân dịp lùi về sau hai bước, sửa soạn lại đầu tóc. Hai người đứng cách hai phía của Hạ Dĩ Đồng, lời qua tiếng lại, vừa thở hồng hộc vừa đòi xông vào xâu xé nhau.
"Em muốn hỏi chút, chuyện chảy máu mũi và đòi xem nhiều phim heo hơn được chứ?" Hạ Dĩ Đồng yêu ớt nhấc tay.
Lai Ảnh: "Được."
Lục Ẩm Băng: "Không được."
Hai người đồng thanh, Lục Ẩm Băng trợn ngược mắt về phía Lai Ảnh: "Cậu dám!"
Đáng tiếc sự uy hiếp này của Lục Ẩm Băng chẳng làm cho Lai Ảnh nửa phần sợ sệt: "Sao mà không dám, một hơi là xong. Lại đây, Hạ Đồng, chị kể chi tiết cho em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/2053363/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.