Người kia quay ra nhìn cô, Hạ Dĩ Đồng nhắm chặt mắt lại, ngoảnh mặt về hướng Lục Ẩm Băng, bên tai hiện lên đủ mọi thể loại âm thanh, như thể có rất nhiều người đang nói chuyện với cô.
Nhịp thở Lục Ẩm Băng đều đều phả lên cổ cô, nhưng không phải hơi thở ấm áp mà là lạnh giá, lông tơ dựng đứng. Hàm răng Hạ Dĩ Đồng run rẩy, hai mắt nhắm chặt, tự nhủ: Đây là ảo giác. Không nghe, không nhìn.
Bóng người trong căn phòng từ từ chuyển động, rèm cửa sổ bị vén lên, tiếng gió gào thét bao phủ lấy cô, đè chặt chân tay cô xuống giường, cô ra sức phản kháng, khớp xương kêu răng rắc, những trói buộc trên người cô đột nhiên biến mất.
Cô cảm giác mình cứ thế buông lỏng rồi thiếp đi, lúc mở mắt ra thì trời đã sáng, đứng dậy vén rèm cửa ra, ánh nắng hôm nay rất ấm áp, lại dịu nhẹ.
"Đồng Đồng."
Cô quay lưng về phía trong phòng, nghe thấy có người gọi tên mình, âm thanh ấy có biết bao trìu mến, trìu mến đến mức khiến cô xúc động muốn khóc. Cô quay người nhìn người phụ nữ trong chiếc váy trắng, bờ môi mấp máy, quen thuộc kêu lên một tiếng gọi xa lạ: "Mẹ."
"Mẹ." Cô nhào tới ôm lấy chân người phụ nữ, còn bé xíu, chẳng cao tới lưng người phụ nữ, ngửa mặt, giọng nói non nớt, "Chẳng phải hôm nay đi vườn bách thú sao? Nên con mới cố ý dậy sớm như này."
"Cục cưng ngoan quá." Mẹ Hạ ôm lấy Hạ Dĩ Đồng, "Ba con đang làm bữa sáng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/2053360/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.