Hạ Dĩ Đồng đang ở trong phòng với viện trưởng, ba người họ Lục đang làm sủi cảo bên ngoài, Lục Vân Chương cán bột, có hai loại nhân bánh, Lục Ẩm Băng hôm nay có hơi bất ổn, mẹ cô gói xong ba cái rồi, tay cô vẫn đang nặn nặn bóp bóp một cái từ nãy tới giờ, còn có vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Liễu Hân Mẫn: "Như gà mái già ấp trứng!" [Mãi chẳng xong.]
Lục Vân Chương phì cười, bị Liễu Hân Mẫn lườm một cái, nụ cười chợt tắt, vội vàng cúi đầu cần mẫn cán bột.
Lục Ẩm Băng ngẩng đầu, thâm sau nhìn mẹ mình, đặt miếng sủi cảo bị cô giày xéo trong tay sang một bên. Tiếp tục với mớ suy nghĩ hỗn độn của mình, đặt nhẫn bên trong sủi cảo, chuyện này rủi ro quá cao.
Làm sao để chắc chắn miếng sủi cảo này nhất định sẽ vào miệng Hạ Dĩ Đồng? Cho dù cô có lén đánh dấu, điểm một chấm lên đấy đi, nhưng làm sao để đảm bảo đưa miếng sủi cảo này vào bát Hạ Dĩ Đồng? Làm sao để Hạ Dĩ Đồng nhai mà không trực tiếp nuốt chửng? Cứ coi như không nuốt đi, nhưng nếu mắc vào răng thì phải làm sao bây giờ? Kim cươ.ng cứng như thế, đau răng lắm đấy.
Cho dù toàn bộ trường hợp xui rủi này không xảy ra, Lục Ẩm Băng cúi đầu nhìn bánh bao nhân rau hẹ, rau hẹ vị nhẫn kim cương, Hạ Dĩ Đồng sẽ đeo sao? Đổi lại là mình chắc chắn có hơi chấn động, ngẫm lại đều cảm thấy có hương vị.
Lục Ẩm Băng với một tờ giấy gói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/2053332/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.