Cũng không mất nhiều thời gian như vậy, Hạ Dĩ Đồng đoán chừng làm ba nghỉ một, Lục Ẩm Băng nói cô không cần dậy vào buổi trưa nhưng cô không đồng ý, nói như vậy là không lễ phép, đặt báo thức một tiếng sau rời giường, sau đó ngủ bất tỉnh nhân sự.
Ra khỏi phòng, Lục Ẩm Băng nhìn Hạ Dĩ Đồng buồn ngủ díu cả mắt, thấp giọng nhắc nhở: "Em như thế này, mọi người chắc chắn biết khi nãy chúng ta làm gì bên trong.
Hạ Dĩ Đồng giật mình, mơ hồ nhìn mọi thứ xung quanh, hai tay đặt phía trên lông mày, cố gắng giữ cho 2 mí mặt không chạm vào nhau, y như động tác trên quảng cáo.
Lục Ẩm Băng ngoảnh sang, không nhịn được, hai vai run run.
Đến khi Hạ Dĩ Đồng gần như tỉnh táo, Lục Ẩm Băng mới nói với cô: "Bây giờ lại giống như người gặp chuyện vui, cảm thấy sảng khoái, trên mặt hiện ra xuân ý dạt dào."
Hạ Dĩ Đồng hơi bực, phồng má, giơ tay véo má cô một cái.
Lục Ẩm Băng vờ giận: "Em bắt nạt chị, lát chị méc mẹ."
Hạ Dĩ Đồng tức giận: "Hay để em cởi áo ra cho mẹ chị nhìn xem lưng em giờ như thế nào?"
Da mặt Lục Ẩm Băng còn dày hơn cả tường Vạn Lý Trường Thành, cười tươi như hoa: "Được được."
Hạ Dĩ Đồng không thèm để ý tới cô, hất tay cô ra, tự mình đi xuống tầng, vừa tới đầu cầu thang, cô thấy cảnh ba vị trưởng bối đang ngồi trên ghế sofa nhìn về phía tầng trên, đen mặt quay về tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/2053327/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.