Lục Ẩm Băng không tới thăm đoàn làm phim 《Mai Thất》 mà trực tiếp tới địa điểm quay chính của 《Mẹ nuôi》, một thành phố nhỏ ở Đông Bắc, thời kỳ hoàng kim vào những năm 1950 1960, sau một đêm thay đổi cơ cấu công nghiệp đã xuống cấp đến mức không nhận ra.
Bay tới tỉnh lỵ (thủ phủ của tỉnh),Lục Ẩm Băng đã sớm nhập gia tùy tục, thay đổi trang phục, mặc lên mình quần ống rộng và áo bình thường nhất của những người phụ nữ lao động nơi đây? Thật ra đó là chiếc quần vải lanh màu xám bình thường, cô mặc vào thành rộng thùng thình, ống quần bay theo chiều gió, tìm niềm vui trong nỗi khổ nên gọi thành quần ống rộng.
Vì để tránh bị nhiều người nhận ra, cô nằm trên toa giường nằm của tàu lửa, cộng thêm lớp trang điểm trên mặt, cong lưng nằm giống như kẻ vô gia cư đang rúm ró trong chiếc chăn của mình, mặc dù nhân viên phục vụ cố gắng che giấu nhưng vẫn không giấu được vẻ mặt kinh ngạc, rồi bịa lí do là vừa đi thăm người thân ở trong thành phố, lúc trở về có một đứa trẻ trong thành phố mua cho vé tàu.
Hành trình xóc nảy trên tàu hỏa, đem Lục Ẩm Băng từ thành thị phồn hoa đến chốn hoang tàn, vác chiếc túi Oxford lớn, chen chen lấn lấn với đám người rời trạm, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chửi mắng bằng giọng địa phương, cô ngoảnh sang nơi phát ra tiếng mắng chửi đó, là một người đàn ông, giống như một người cha tát vào đầu con gái mình, người con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/2053316/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.