Bệnh viện có bác sĩ tâm lý chuyên môn, ngay gần đó, Lục Ẩm Băng quay về ký túc xá thay quần áo, mặc bộ quần áo bệnh nhân kia khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Sau khi ở trong phòng tư vấn khoảng nửa tiếng, cô lái xe về nhà tắm rửa, quấn khăn tắm cỡ lớn rồi nằm trên ghế sofa, call video với Lai Ảnh. Lai Ảnh rảnh hơn nhiều so với nữ chính, nên đang chui trong chăn ở khách sạn, chỉ thò cái đầu ra ngoài.
Lai Ảnh vừa nhìn thấy cô đã "Chà" một tiếng: "Trải nghiệm môi trường thực tế cũng được một khoảng thời gian rồi nhỉ? Chậc, gầy hơn rồi."
Lục Ẩm Băng khoanh tay, chống cằm, dù bận bịu vẫn nhàn nhã quan sát trái phải, trên dưới cô, Lai Ảnh không hiểu cho lắm. Ánh mắt Lục Ẩm Băng đột nhiên thay đổi, cô đột nhiên tới gần camera, đồng tử co lại, bên trong tràn đầy kinh hãi và địch ý, tiếng hô hấp dồn dập truyền qua micro.
Lai Ảnh bị dọa sợ, vội ném di động đi, cuộn trong chăn ba vòng.
Lục Ẩm Băng khôi phục trạng thái bình thường, nhíu mày: "Thế nào? Kết quả học hỏi, trải nghiệm đấy."
"Đệt." Lai Ảnh thật lòng đáp, lại nằm về vị trí cũ, nói, "Cậu thần kinh à? Không thèm nói trước với tớ một tiếng."
Khóe miệng Lục Ẩm Băng cong lên: "Nếu tớ nói trước thì đã không có tác dụng như này."
Lai Ảnh: "Vậy sao không show cho Hạ Dĩ Đồng xem, chẳng phải em ấy mới là bạn gái thân yêu của cậu đấy chứ?"
Lục Ẩm Băng: "Đúng vậy, nên tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/1904727/chuong-219-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.