Chương trước
Chương sau
Lục Ẩm Băng dọa cô một chút. Thiếu Lâm tự là Thiếu Lâm tự, nhưng người cô tìm lại không phải là người của Thiếu Lâm tự, là người bây giờ đang ở Thiếu Lâm tự nói chuyện với thiền sư XX --- Lý Tu Ý.

Người cô muốn tìm đã trả lời điện thoại, Lục Ẩm Băng nói chuyện với ông ấy lời ít ý nhiều, hỏi ông ấy sắp tới có rảnh không, có một người bạn sắp đóng một bộ phim truyền hình, cần học võ, mời ông tới dạy, thù lao hậu hĩnh.

Cao nhân thiên hạ cũng là con người, cũng cần ăn cơm, Lý Tu Ý ban đầu còn đẩy đưa đủ kiểu, nói bản thân gần đây đang tu thân dưỡng tính, không muốn dính líu tới chuyện thế gian, Lục Ẩm Băng nói ra một con số, đối phương đổi ý: "Tới lúc đó nói ta một tiếng, ta tới đón các con."

Lục Ẩm Băng nói không cần tới đón, các cô sẽ tự tới đó.
Cúp điện thoại, Lục Ẩm Băng giải thích với Hạ Dĩ Đồng, Lý Tu Ý là đệ tử tại gia của Thiếu Lâm tự, tất nhiên, không phải là kiểu đệ tử được Thiếu Lâm tự truyền thụ võ thuật, là vài chục năm trước, ông ấy tới bái một vị cao tăng trong chùa để học nghệ, sau rồi ngao du tứ phương, có phần giống đại hiệp du hành ngày xưa, năm nay đã 63 tuổi, nhưng thể hình rắn rỏi, thỉnh thoảng dùng nghề tay trái, ví dụ như dạy võ đoàn làm phim chẳng hạn.

Đều là ông ấy đi tìm người chứ không có người tìm ổng, ông ấy không dùng điện thoại, chỉ có một địa chỉ viết thư cố định, nhưng hành tung bất định, gửi thư phải tới nửa năm sau mới được hồi đáp. Cũng may mỗi năm ông ấy đều dành một đoạn thời gian ở Thiếu Lâm tự, thiền định, lần gần đây nhất Lục Ẩm Băng gặp ông là năm năm trước, cố ý tới thăm thiếu lâm.
Tần Hàn Lâm đang khua chiêng gõ trống chọn diễn viên, Châu Nhất Văn đang sửa kịch bản trong căn phòng ngập tràn bóng tối, động chút rất có khả năng thâu đêm suốt sáng, xem xét tất thảy yếu tố, có lẽ muộn nhất là ba tháng sau kịch bản sẽ hoàn thành, vậy nên Hạ Dĩ Đồng càng phải nỗ lực tăng tốc.

Chạng vạng ngày hôm sau, hai người xuống máy bay lên ô tô tới Đăng Phong, Hà Nam, thẳng tới núi Thiếu Thất. Tung Sơn Thiếu Lâm tự, ở cảnh khu tầng 5A, trong phim hay có cảnh khi quay lại nơi ngày xưa bái sư học đạo thì nơi này đã trở nên hoang tàn đổ nát, đầu tiên hai người mua hai tấm vé du lịch để thuận tiện di chuyển.

Đi qua sơn môn, men theo đường núi, xuyên qua bìa rừng, lúc này mới vào khu vực Thiếu Lâm tự. Cây cối che khuất bầu trời, ập tới cảm giác nghiêm trang bí ẩn của ngôi chùa cổ kính, Hạ Dĩ Đồng từ xa đã nhìn thấy sư phó đang đứng trong đình đánh chuông, hít một hơi thật sâu, trong không khí thoang thoảng mùi khói hương.
Hai cô và Lý Tu Ý hẹn nhau gặp mặt bên ngoài điện Đại Hùng, kiến trúc nổi bật, dễ tìm. Hai người Lục Hạ đi thẳng ra đằng sau điện Thiên Vương, chắp tay trước ngực, hơi cúi đầu hành lễ với nhà sư.

Sáu giờ chiều, Thiếu Lâm tự miễn tiếp du khách. Trước sáu giờ, Lý Tu Ý đưa hai vị "du khách" này tới thiền phòng tịch tĩnh. Ông yêu cầu Hạ Dĩ Đồng vận động gân cốt, viết lên một tờ giấy hỏi cô: Đã từng luyện tập cái gì?

Hạ Dĩ Đồng nói: "Taekwondo."

Lý Tu Ý lắc đầu, lại gật đầu, lại viết: Năm giờ sáng ngày mai, gặp ở cổng hậu viện, lát nữa ta sẽ đưa quần áo ngày mai.

Sau khi ông đi, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng chần chừ nói: "Chắc là đang luyện bế khẩu thiền."

Có bế khẩu hay không cũng chẳng làm ảnh hưởng đến việc Lý Tú Ý dùng tiền luyện người, muốn biết rõ thì cứ hỏi Lục Ẩm Băng trước đây để đạt được yêu cầu, về phòng viết kế hoạch huấn luyện cho ba tháng, trước tiên tập luyện nhẹ nhàng với thân dưới, rồi luyện quyền cước với thân trên, cuối cùng mới tập đao pháp.
4 giờ 50 phút sáng, cô mặc một bộ đồ tập luyện trắng như tuyết, mỗi chân mặc một cái xà cạp 3kg, gió thổi quần áo phập phồng, Lục Ẩm Băng đứng bên cạnh cầm DV ghi hình, trên núi trời lồng lộng gió, trong tiếng gió còn nghe thấy tiếng Lục Ẩm Băng cố gắng đè giọng xuống: "Bây giờ là ngày 7 tháng 9 năm 2017, rạng sáng 4 giờ 51 phút, ở hậu viện Thiếu Lâm tự, không phải tới để du lịch, vì quay phim truyền hình 《Mai thất》mới tới, nhân vật chính của chúng ta là Hạ Dĩ Đồng quyết định đến Thiếu Lâm tự, tham gia vào trải nghiệm 3 tháng huấn luyện mệt mỏi nhức nhối, mặc dù thời gian vội vã nhưng tôi tin em ấy có thể làm được."

"Cô ấy đang mặc một bộ đồ tập luyện màu trắng, eo thon chân dài, thoạt nhìn có vẻ gầy gò ốm yếu, nhưng cánh tay cô ấy là cơ bắp thành quả của việc tập luyện quanh năm, Hạ tiểu thư, mời cởϊ áσ khoác ngoài của em ra một chút, mọi người thấy chưa? Hay là do quá tối nên không nhìn thấy? Không quan trọng, dù sao tôi cũng từng sờ thấy rồi, tuyến nhân ngư, cơ bụng, cái gì cần có đều có. Hạ tiểu thư của chúng ta từ mỉm cười duyên dáng trở thành phá lên ôm bụng cười," Lục Ẩm Băng xoay camera về phía mình, "Phóng viên tiền tuyến Lục Ẩm Băng cung cấp thông tin mới nhất cho các bạn."
Ánh mắt cô nhìn qua vai Hạ Dĩ Đồng, cất DV đi, cho vào túi sau lưng. Dưới ánh ban mai, có thể thấy bộ đồ cô đang mặc giống với bộ của Hạ Dĩ Đồng, mái tóc dài được buộc thành hình đuôi ngựa, trông nhỏ nhắn.

Lý Tu Ý từ đằng xa đi tới, nói: "Thấy bậc thang đi xuống chưa?"

Hạ Dĩ Đồng gật đầu, bây giờ cô đang đứng ở bậc thang đầu tiên, bậc cao nhất.

"Nhảy xuống, nhảy lên, vừa nhảy vừa đếm, tổng cộng ba lần."

Hạ Dĩ Đồng lại nhìn vô số bậc thang trước mặt: "! ! !"

Cơn ác mộng của cô chính thức bắt đầu.

Nhảy từ năm giờ, nhảy tới mười giờ sáng, giữa chừng có gặm bánh bao thêm dưa muối, coi như là bữa sáng. Buổi chiều đứng trung bình tấn, chân run rẩy một hồi rồi trực tiếp quỳ trên mặt đất, đầu gối đập vào phiến đá xanh, phát ra một tiếng.

Sáng ngày hôm sau chợt tỉnh do vô thức nói mớ, xương cốt như bị đánh gãy, Lý Tu Ý qua xem một chút, xua tay, rồi cho nghỉ nguyên buổi sáng, buổi chiều tiếp tục tập luyện.
Lục Ẩm Băng thấy mà đau lòng, nhưng không thể làm gì được, chỉ đành cố gắng không nhìn. Cô ở đây phụ Hạ Dĩ Đồng hai ngày một đêm, rồi trở lại thủ đô bận bịu với công việc chính.

Hạ Dĩ Đồng không phải là không thể chịu khổ, để cô quay phim thâu đêm suốt sáng cũng được, quay phim không giống với kiểu này, mỗi phút mỗi giây đều là tra tấn, giày vò, cô nhịn năm ngày, mắt thường nhìn cũng sẽ phát hiện ra người con gái này gầy đi rồi. Ngày hôm đó Lý Tu Ý thấy cô gắng gượng đứng trung bình tấn, đôi mắt nhắm nghiền, thở dài đi đến trước mặt cô, không hiểu sao lẩm nhẩm vài câu: "Trước kia ta dạy Lục Ẩm Băng cũng dạng như thế này, tại sao mấy đứa trẻ càng ngày càng yếu đuối kém cỏi vậy?"

Nói xong thấy ánh mắt Hạ Dĩ Đồng sáng hơn đèn pha ô tô, dọa ông giật cả mình.
Từ hôm đó trở đi, Hạ Dĩ Đồng liều mạng tập luyện, cô tưởng tượng hình ảnh Lục Ẩm Băng 18 tuổi nhảy qua những bậc thang ấy, động lực dâng đầy, nhưng vẫn hơi ái ngại, nên lại tưởng tượng tiếp, hình ảnh Lục Ẩm Băng mười tám tuổi đang chạy ở phía trước, cô đuổi theo sau.

Lục Ẩm Băng nói: "Tới đây bắt chị đi, bắt được thì chị sẽ để em hê hê hê."

Hạ Dĩ Đồng quyết liệt đuổi theo, có lần Lý Tu Ý đứng cạnh thấy cô vừa chạy vừa cười, trong nụ cười của cô còn lộ ra luồng khí quỷ dị không lời giải thích, còn tưởng đứa trẻ này tập luyện tới tẩu hỏa nhập ma rồi.

Cô chăm chỉ tập luyện ở Thiếu Lâm tự, xà cạp 3kg đổi thành 5kg, nhưng tổng thời gian nhảy bậc thang lại rút ngắn. Trừ lúc tắm rửa, còn lại phải đeo xà cạp 24/7 cho dù là lúc chạy cầu thang, đứng trung bình tấn, đi ngủ cũng không được tháo. Mỗi ngày kiên trì đứng trung bình tấn, ban đầu là vài phút, sau đứng đực một giờ, mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn ngập tràn sức sống, Lý Tu Ý nhân lúc cô không đề phòng, đẩy nhẹ một cái, thân trên hơi nghiêng, còn phía dưới không nhúc nhích chút nào, Lý Tu Ý "Chà" một tiếng, giơ ngón tay cái với cô, Hạ Dĩ Đồng nhìn ông cười toe toét, mỗi ngày phơi nắng dầm mưa, da màu bột mì giờ đã chuyển thành màu lúa mì, tương phản rõ rệt với hàm răng trắng sáng.
Kể cả lúc ngủ tay chân Hạ Dĩ Đồng cũng vận động đấm bên trái, đá bên phải, nhiều lần lăn đùng xuống giường, phủi mông một cái, leo lên giường ngủ tiếp.

Lục Ẩm Băng nửa tháng lại tới một lần, lâu thì ở lại hai ba ngày, ngắn thì một ngày, mỗi lần tới đều thấy Hạ Dĩ Đồng đen thêm một chút, nhưng tinh thần lại ngày càng tốt. Chốn cửa phật là nơi thanh tịnh, đương nhiên không được làm mấy chuyện kia, nhịn nào nhịn nào, nhịn muốn nổ tung luôn rồi. Ngày Hạ Dĩ Đồng nhận được thông báo qua môn, lập tức quay lại thành phố, để Lục Ẩm Băng cảm nhận thành quả ba tháng tập luyện của cô, đúng là, cực kỳ khác biệt.

Đương nhiên, đó là câu chuyện của tương lai, còn bây giờ Hạ Dĩ Đồng đang phải dốc sức luyện công ở Thiếu Lâm tự, bài đăng Weibo không đính kèm tấm ảnh selfie nào, khỏi bị lộ vị trí, chỉ ngẫu hứng viết về những câu chuyện của mình, trong thời gian đó còn tham gia họp video hai lần, bởi vì sửa kịch bản, nên cần ý kiến của đạo diễn, nhà sản xuất, biên kịch, diễn viên chính, kịch bản cải biên của Châu Nhất Văn có thể nói là khá suôn sẻ, Châu Nhất Văn là lão làng trong việc giữ lại dấu ấn của tiểu thuyết nguyên tác, ý tưởng như nước suối chảy ra, nên thời gian được rút ngắn hơn rất nhiều. Sau hai tháng, ông ấy đã định hình xong xuôi tiểu sử nhân vật, phác thảo cốt truyện, từng phần kịch bản đều đã thành hình.
Diễn viên được chọn cho nhân vật nam chính không phải là minh tinh lưu lượng, là một nam diễn viên quanh năm bị lưu lượng áp đảo, chỉ có thể đóng vai nam thứ hai, kỹ thuật biểu diễn được đánh giá tốt. Nữ thứ hai thử vai thành công, xác định Sầm Khê. Nữ thứ tiếp theo là Lai Ảnh, đa số các nhân vật phụ khác đều đã chọn xong, đội hình ngôi sao khách mời quá đỗi hùng hậu, nếu là đạo diễn bình thường, nhìn danh sách này xong chắc tè ra quần. Nhưng đây là Tần Hàn Lâm, mỗi một khách mời tới, ông tới tiếp từng người một, ngươi dám tới, ta dám tiếp.

Lục Ẩm Băng vào đóng vai một cameo lên hình năm phút và tất nhiên không có tình tiết cao trào gì, sau gần nửa năm chờ đợi, cuối cùng cô ấy cũng chọn được một kịch bản phù hợp. Lúc cô nói chuyện với ai đó qua điện thoại, Hạ Dĩ Đồng cũng nghe được phong thanh vài câu, cũng biết cô gần đây đang bận rộn chuyện gì đó, mỗi ngày thảo luận sắp nát cái kịch bản với đạo diễn và biên kịch rồi. Đợi đến lúc có thời gian dành cho Hạ Dĩ Đồng thì đã là câu chuyện lúc nửa đêm.
Đã trôi qua hơn nửa quãng thời gian huấn luyện của Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng có lẽ đã quyết định nói chuyện này cho cô biết.

Tên phim điện ảnh là 《Mẹ nuôi》, nói chung là câu chuyện giữa một người mẹ bị bệnh tâm thần và con gái nuôi của bà ấy. Tình tiết câu chuyện không quá phức tạp, nhưng thách thức khả năng diễn xuất, nghe cái tên là biết không phải thị hiếu dân chúng, cho dù có Lục Ẩm Băng đóng, doanh số phòng vé có lẽ sẽ không cao. Loại phim này sẽ không đánh vào doanh số mà đánh vào giải thưởng.

Nét mặt Lục Ẩm Băng hiện lên vẻ áy náy nói, sáu tháng tới cô cần chuẩn bị bộ phim này, bốn tháng đến bệnh viện tâm thần quan sát bệnh nhân, hai tháng đi cùng diễn viên nhỏ trong phim để bồi dưỡng tình cảm mẹ con. Có lẽ sẽ không gặp cô thường xuyên được.
Hạ Dĩ Đồng rất cởi mở, cả hai đều là người cùng nghề. Lục Ẩm Băng có lẽ hai tháng tới sẽ như hình với bóng với bạn nhỏ kia, cô không có ý kiến, cô không thể để Lục Ẩm Băng hi sinh sự nghiệp nghệ thuật vì mình được. Cô biết mỗi khi ở bên mình, Lục Ẩm Băng đối xử với cô muôn phần dịu dàng, quan tâm, phần nào bù đắp, sẽ có những ngày vì công việc quay phim nên chị ấy không thể tận tình chăm sóc cho cô mỗi ngày được. Cô cũng sẽ như vậy, khi có thời gian ở bên nhau thì hết lòng tận tâm tận sức với đối phương, nhưng khi buộc phải tách ra thì đừng ràng buộc tay chân của nhau.

Chuyện duy nhất khiến cô lo lắng là, loại phim ảnh này, mỗi một lần đóng là một lần chạm tới vết rách tận đáy lòng.

Vết sẹo trên đùi Lục Ẩm Băng vẫn hiện rõ mồn một.

Có lẽ nào, chị ấy sẽ vì nhập tâm quá sâu vào nhân vật mà ảnh hưởng tới trạng thái tinh thần nữa không?
Chương 216:

Hạ Dĩ Đồng nghe xong, chậm chạp không trả lời, Lục Ẩm Băng ở đầu dây bên kia hoài nghi: "Sao em không nói gì nữa?"

"Không có gì." Hạ Dĩ Đồng không suy nghĩ nữa, liền nói ra ba chữ này.

Lục Ẩm Băng nghe xong nhíu mày: "Có cái gì thì em cứ thẳng thắn, giấu giếm xong mà bị chị phát hiện là chị sẽ tức giận đấy."

Hạ Dĩ Đồng ngập ngừng vài giây, rồi nói ra lo ngại của mình.

Lục Ẩm Băng đang ngồi trong văn phòng sáng sủa, xoa xoa ngón tay trên mặt bàn màu đen, cười: "Chị giống loại người sẽ vấp ngã hai lần một chỗ sao? Chuyện kia là câu chuyện của nhiều năm trước rồi, chị sẽ cẩn thận, em yên tâm."

Nghe giọng điệu thoải mái của Lục Ẩm Băng, Hạ Dĩ Đồng tạm thời hạ tảng đá trong lòng xuống, bắt đầu hỏi về sự sắp xếp cụ thể của cô. Lục Ẩm Băng nói rằng trẻ em rất hay quên, đầu tiên cô sẽ liên hệ với bệnh viện tâm thần, để cô ấy ở trong đó bốn tháng để tìm cảm giác, sau đó hai tháng trước khi khai máy sẽ ở bên cạnh cô bé đó, miễn cho thời gian xa cách làm nảy sinh cảm giác xa lạ.
Hạ Dĩ Đồng nói được, sau đó lại hỏi tiếp khi nào cô mới đến Thiếu Lâm tự gặp mình.

Lục Ẩm Băng cầm điện thoại, nói: "Để chị nghĩ xem."

Sau đó cô lật xem lịch trình của mình, tính tới hai mươi ngày sau, gần với ngày Hạ Dĩ Đồng xuống núi quay về đội ngũ, là lúc hai người gặp lại, Lục Ẩm Băng dứt khoát chờ tới thời điểm đó, tới đón cô xuống núi là đẹp.

Lên núi là cuối hè trời còn nóng, xuống núi đã là thời điểm đẹp nhất của mùa thu.

Hạ Dĩ Đồng cởi đôi xà cạp đã ăn ngủ cùng cô suốt ba tháng qua, từ biệt sư phụ đã tận tình chỉ dạy cô – Lý Tu Ý tiên sinh, nhẹ tay nhẹ chân, đi đường cũng cảm thấy như mình đang bay, thỉnh thoảng quay đầu để dắt tay Lục Ẩm Băng đang đi bên cạnh.

Bên đường có một cột gỗ nhô ra, Lục Ẩm Băng chỉ vào cột gỗ và nói: "Nhảy đi."
Nếu là trước kia, Hạ Dĩ Đồng chắc chắn sẽ không nhảy qua được độ cao của cột gỗ, nhưng bây giờ thì khác, một cái lấy đà nhẹ nhàng vượt qua. Lục Ẩm Băng lấy DV ở trong túi, nói: "Em đi phía trước đi."

Lục Ẩm Băng giơ DV lên và quay, ngoài ra còn bình luận: "Thời gian tập luyện ba tháng thoáng cái đã qua, Hạ Dĩ Đồng của chúng ta trải qua một kỳ huấn luyện, tin tưởng có thể đảm nhiệm hình tượng nhân vật mới. Chúng ta hãy nhìn hình ảnh tổng thể của em ấy, tay và chân dường như chắc chắn hơn, đánh quyền tạo gió, chỉ là đen hơn nhiều, không chừng lúc trang điểm sẽ phải thoa cả tạ phấn, tôi bắt đầu cảm thấy tiếc tiền đây. Nhưng chuyện này đều là chuyện phải làm để chuẩn bị cho nhân vật, hi vọng em ấy có thể càng ngày càng tốt hơn."

Con đường này ít ai lui tới, là con đường nhỏ các tăng nhân tự khai phá, Hạ Dĩ Đồng đang "bay" ở phía trước, bay một lát rồi ngoảnh lại nhìn Lục Ẩm Băng, khó hiểu nói: "Bằng một năng lượng vũ trụ nào đó, hà cớ gì từ lúc mua chiếc DV này toàn là chị cầm máy thế?"
"Em đâu có nói chị em cũng muốn đâu." Lục Ẩm Băng cười nói, "Em muốn quay chị đưa ngay cho em."

Hạ Dĩ Đồng dừng bước, đợi cô đi tới, nhận lấy chiếc DV từ tay cô, bắt đầu quay Lục Ẩm Băng, cô rất im lặng, xấu hổ khi phải tự biên tự diễn nói chuyện một mình, cho nên trong màn ảnh nhỏ cũng rất yên tĩnh, ngoài tiếng hít thở chỉ có tiếng bước chân, tiếng gió xào xạc, không có âm thanh nào khác.

Cô quay cảnh Lục Ẩm Băng đi bộ trong nửa tiếng. Người kia ngẫu nhiên quay đầu hỏi cô điều gì đó, chắc chắn cô sẽ trả lời một câu, trong video lại nhiều thêm một đoạn đối thoại, nếu không thì đã lặng thinh một mảng. Lục Ẩm Băng thở dài, viện lý do không muốn lãng phí pin nên cất DV đi.

Tới như nào thì về như vậy, lúc ngồi lên máy bay về thành phố, Hạ Dĩ Đồng úp bàn tay, lại ngửa bàn tay, mới giật mình phát hiện ra ba tháng cứ như vậy trôi đi, cô sắp từ biệt vai trò một người luyện võ bình thường để trở về làm minh tinh trước ống kính.
Lục Ẩm Băng chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ cho cô, có ba người, Lai Ảnh, cô, Lục Ẩm Băng, ở trong biệt thự. Lai Ảnh lần đầu nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng, xém nữa không nhận người quen, quan sát một hồi lâu mới tiến lên, thở dài một tiếng: "Thật không dễ dàng."

Hạ Dĩ Đồng cũng trở nên khó hiểu, nhìn Lục Ẩm Băng: "Em thấy màu da bây giờ cũng khá tốt, màu lúa mì, rất khỏe mạnh đó chứ."

Lục Ẩm Băng đang bận gọi thức ăn bên ngoài, ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt rồi đệm một câu: "Chuẩn không cần chỉnh."

Có lẽ là vô tình nghe thấy.

Phòng khách biệt thự có KTV theo yêu cầu, màn hình hiển thị lớn, âm thanh cao cấp. Sau khi ăn uống no nê, ba người mở ngay đĩa đơn đầu tiên của Châu Kiệt Luân《Sunny day》làm BGM, lôi một bộ bài tứ ngăn tủ dưới bàn trà ra và ngồi trên thảm chơi đấu địa chủ, lại xé một đống giấy, nhấp nước rồi dán lên mặt người thua. Lục Ẩm Băng hay vung Joker, căn bản là không nghiêm túc chơi bài, Hạ Dĩ Đồng thì cũng chỉ là lính mới, Lai Ảnh nhắm mắt chơi cũng giành chiến thắng, trong tay có ly rượu đỏ, thắng xong liên cao hứng uống một ngụm. Một lúc sau, Lục Hạ hai người mặt chi chít giấy dán, Lai Ảnh ợ một hơi rượu rồi lăn đùng ra ngủ.
[Joker: Trong Đấu địa chủ thì Joker là quân bài mạnh nhất (vương tạc) và thường được giữ đến cuối game mới xuất bài.]

Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng uống ít hơn, hàng chục bài hát xếp trong hàng chờ, mang theo rượu đó và đặt ly rượu ở giữa, cứ hát xong một bài lại uống một ly rượu, lúc hát tới "Thanks thanks thanks thanks thanks Monica" thì Lai Ảnh đạp mông Lục Ẩm Băng một cái, mơ mơ màng màng mắng: "Ba người các ngươi, ba cái còn không xong." Lục Ẩm Băng không chịu thua, đặt micro xuống, tẩn cô một trận.

Hạ Dĩ Đồng vẫn đang nhìn màn hình và hát: "Ai có thể thay thế em, em đã dạy tôi biết thế nào là yêu..."

Cô hát xong, nghiêng đầu sang chỗ khác, Lục Ẩm Băng và Lai Ảnh vẫn giữ nguyên tư thế đánh nhau mà ngủ thϊếp đi, Hạ Dĩ Đồng cười hê hê hai tiếng, mắt mờ dần, dùng tay lay lay một chút, không di chuyển, lại trùng xuống, cô liếc ra ngoài nhìn sắc trời, tối thui, lắc lắc đầu, cố gắng lết qua để tắt dàn âm thanh, rồi lại ôm lấy một chân Lục Ẩm Băng, dụi dụi mặt vào quần jeans, cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Trời còn chưa bình minh, một ngón tay đang bị đè dưới người bất chợt cử động rồi cố gắng đẩy người đang đè lên mình ra, ba người lần lượt tỉnh dậy, tất cả đã tỉnh, Lục Ẩm Băng kéo Hạ Dĩ Đồng trở về phòng ngủ trên tầng, Lai Ảnh lồm cồm bò lên ghế sofa ngủ tiếp.

Một đêm sa đọa, sáng sớm hôm sau, Lai Ảnh tắm rửa sạch sẽ, hấp tấp ăn bữa sáng, cơm chó thật đáng sợ, khẩn trương nếu không lát nữa hai người kia xuống, một nồi cơm chó ụp xuống, chết không toàn thây.

Lục Ẩm Băng nằm trên giường cả buổi lười nhác không chịu dậy, bữa sáng và bữa trưa đều là Hạ Dĩ Đồng cơm bưng nước rót phục vụ tận miệng, Hạ Dĩ Đồng ngồi trên chiếc ghế salon nhỏ ngoài ban công nghiên cứu lời kịch, cô dùng Kindle (máy đọc sách) để nghiên cứu sách chuyên khảo về bệnh tâm thần.
Hai người không can thiệp tới chuyện riêng của đối phương.

Weibo phim truyền hình 《Mai thất》mỗi ngày đều công bố dàn cast, Hạ Dĩ Đồng là người đầu tiên được xác nhận, sau đó lần lượt nữ hai, nữ ba và các nhân vật khác, tiểu thuyết nguyên tác có lượng tích phân rất cao, cộng thêm việc dàn cast toàn xuất thân điện ảnh nay xuống màn ảnh nhỏ, bộ này từ lúc còn là kịch bản đã thu hút được đông đảo sự chú ý, fan tiểu thuyết khi nhìn thấy tên đạo diễn đều giữ thái độ tốt, rồi lại nghe tin nữ chính là Hạ Dĩ Đồng, phản ứng không giống với những lần tiểu thuyết chuyển thể thành phim trước kia, hầu hết mọi người đều thể hiện thái độ tò mò, mong chờ diễn xuất của Hạ Dĩ Đồng, có thể thấy được ảnh hưởng tích cực của 《Mai thất》là lâu bền.

Thật trùng hợp, để kí©ɧ ŧɧí©ɧ khẩu vị của mọi người, diễn viên nam chính mãi chưa được công bố.
Thế là có nhiều người bắt đầu suy đoán:

【Bám chặt Băng Tôm không lơi lỏng: Hay là lại thế vai như trước nhỉ? Có cảnh giường chiếu không ta? [icon mắt liếc]】

【Trên thiếu bích Lục xuống hoàng tuyền: Không thể nào, Lục thần ngoại trừ đóng cái bộ phim truyền hình kia, trước giờ chưa từng nhận kịch bản phim truyền hình, bây giờ cái gì cũng có, đóng cái phim truyền hình này đối với cô ấy chẳng có lợi gì cả.】

【Tần gia quân: Chuyện này khó nói lắm, chẳng phải Hạ Dĩ Đồng là gà nhà Studio Lục Ẩm Băng sao, phỏng chừng là đóng phim hữu nghị, Tần đạo diễn cũng xuống biển, hết thảy đều có khả năng [cười]】

【Tình yêu cháy bỏng quanh năm của vợ bé: Truyền thuyết một nhà hai vợ là đây [doge]】

【Thiếu niên đế Vivian: Lầu trên nói một nhà hai vợ muốn ta cười chết hay gì, để ta cho mười vạn con kiến tiền thừa kế hơ hahahahaha】
Cư dân mạng ăn dưa có kỳ vọng rất tốt, xem náo nhiệt cũng không phải chuyện gì to tát, người khác muốn tới diễn cameo còn chẳng được, Hạ Dĩ Đồng còn chưa kịp vào đội ngũ, Lục Ẩm Băng đã bàn bạc xong ngày tới viện tâm thần.

Ngày 3 tháng 12, thành phố vẫn vậy, thời tiết vẫn khiến người ta phải đeo khẩu trang, từng đợt xe chậm rãi di chuyển, tầm nhìn ngắn, người đi bộ hai bên đường bước chân vội vã, không ai muốn nán lại bên ngoài thêm một giây phút nào.

Gấp gáp vội vã, hoặc là sẽ muộn nửa tiếng so với dự tính, người ra đón tiếp trước viện là trưởng ban, họ Hoàng, trưởng ban Hoàng kỳ quái nhìn cô gái đứng cạnh Lục Ẩm Băng, trên thân khoác chiếc áo màu đen, trên mặt còn đeo khẩu trang, Lục Ẩm Băng nói: "Trợ lý của tôi, giúp tôi đem quần áo tới."

Chuyến đi này của Hạ Dĩ Đồng giúp cô có một màu da rám nắng khỏe khoắn, người cũng gầy hơn, người không thân thiết nhìn thoáng qua cũng chẳng nhận ra, Lục Ẩm Băng không cho cô tới, cô không khỏi bận tâm, nên cosplay trợ lý.
Chỗ ngủ của Lục Ẩm Băng là ký túc xá của nhân viên, Hạ Dĩ Đồng giúp cô sắp xếp hành lý quần áo, nhìn bên trái rồi lại ngó bên phải, chỉ đằng trước trỏ đằng sau, Lục Ẩm Băng nói cô như bà cụ già khó tính, lời này của vào tai trái rồi lại ra tai phải của Hạ Dĩ Đồng, nhìn trước nhìn sau lại dặn dò một câu, tổng là nhiều câu.

Chỉ có những lúc như này, cô mới nói nhiều. Lục Ẩm Băng muốn lấy điện thoại để ghi âm, Hạ Dĩ Đồng lại cười không nói gì.

Buổi chiều Lục Ẩm Băng đi cùng bệnh nhân, trang điểm xong, đầu tóc rối tung rối mù, mặc lên mình bộ quần áo bệnh nhân, giống như đại đa số người ở đây, ngây ngốc ngồi một góc, tự chơi một mình, nhưng thực ra là đang quan sát thái độ và biểu cảm những người xung quanh. Hạ Dĩ Đồng không nhìn thấy cảnh này, Lục Ẩm Băng không cho cô nhìn, cơm nước xong xuôi lập tức giục cô đi.
Ngày 5 tháng 12, Hạ Dĩ Đồng rời khỏi nhà, chuẩn bị bay tới phim trường ở tỉnh Z, gia nhập đoàn làm phim 《Mai thất》.

Trước khi đi, cô có một món đồ tìm mãi không thấy, lục tung cả nhà, lục từ phòng ngủ lục ra phòng sách, cô rất ít dùng phòng sách này, một phần là bởi vì cô dọn tới muộn, thêm cả công việc bận rộn cũng không có ở lại đây lâu, một phần là Lục Ẩm Băng thường xuyên đọc sách ở đây, cô sẽ tự động rời sang chỗ khác. Nhưng con người khi đang không tìm thấy đồ vật mình muốn tìm, làm gì có tâm tư để ý nhiều tới vậy, lần lượt kéo ra từng cái ngăn kéo, lật từng xấp văn kiện, tay mò vào sâu bên trong, cô sờ thấy một vật cứng, hình như là một cái hộp.

Lúc lấy món đồ đó ra, phát hiện đó là một chiếc hộp nhung đen, trên mặt hộp có khắc chữ X và L.
[Hạ Dĩ Đồng 夏以桐 Xià Yǐtóng – Lục Ẩm Băng 陆饮冰 Lù Yǐnbīng.]

Trái tim Hạ Dĩ Đồng đập loạn xạ, từ từ mở ra.

Ánh sáng từ viên kim cương đa diện lóe lên trong giây lát.

Tác giả có đôi lời muốn nói: Mình về chung một nhà nàooooooooooooooooo

Lục lão sư: Nhẫn bị phát hiện rồi, tôi lại không có ở đó, bất lực OTZ.

[OTZ mọi người xoay ngang màn hình nhé, O là đầu người, T là thân người, Z là chân người :> ]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.